Động tĩnh này cũng kinh động đoàn nữ tử đang quét dọn phía sau, có người kéo tới gần đoàn rước dâu.
Lúc này một đám nữ tử mặc quần áo vải mang châm gỗ đơn sơ tụ tập lại, có người mệt mỏi mồ hôi âầm đìa, có người mệt mỏi sắc mặt tái nơợt, có người mệt mỏi đứng cũng run run, có không ít người bàn tay mài chảy máu, cảnh tượng hoa dung thất sắc chật vật không chịu nổi.
Nước mắt Tuyết Linh Lung tràn mi, hai thị nữ lại sốt ruột nhắc nhở.
– Phu nhân, ngày vui, không thể khóc. Không thể khóc!
– Ô ô…
Tuyết Linh Lung đưa tay che miệng lại, cố gắng không phát ra tiếng khóc.
Người ở cửa phủ thống lĩnh khu tây im lặng, việc này cũng làm đám người Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Mộ Dung Tinh Hoa im lặng.
Sắc mặt đám nữ tử quần vải trâm gỗ sợ hãi, không nghĩ tới mọi ngườó hảo ý lại làm hư việc vui của Tuyết Linh Lung.
– Phu nhân…
Hai thị nữ vội vàng không chịu nổi, hận không thể kéo Tuyết Linh Lung vào cửa.
Kết quả bị Từ Đường Nhiên đưa tay ngăn cản hai thị nữ thúc dục, người thiện vuốt mông ngựa có ai không thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, hắn cũng hiểu tâm tình của Tuyết Linh Lung lúc này, hắn cười nói với Tuyết Lung Linh.
– Phu nhân, cùng ta đi bái tạ đi!
Bức rèm che lắc lư, Tuyết Linh Lung quay đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Kết quả Từ Đường Nhiên chủ động kéo tay nàng đi ra cửa phủ thống lĩnh, đi tới gần đám nữ tử quần áo vải bình thường.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, nên mất mặt cũng mất mặt rồi, hắn không thể che miệng người khác, không bằng lão tử làm cho lớn hơn một chút, dù sao cũng phải nịnh nọt phu nhân của mình, ít nhất hống nàng cao hứng thì cuộc sống sau này trở nên dễ dàng hơn.
Hai người đi tới trước mặt đám nữ nhân không biết nên làm cái gì, Từ Đường Nhiên nói:
– Chư vị đường xa đưa tiễn tới đây, Từ mỗ không lời nào cảm tạ, xin nhận phu thê chúng ta cúi đầu.
Dứt lời hắn liền cúi đầu.
Tuyết Linh Lung thật sự khiếp sợ, thật không nghĩ tới Từ Đường Nhiên lại làm như thế, nội tâm vô cùng cảm động, sau đó cũng cúi đầu với hắn, hai phu thê cúi đầu thật sâu.
– Không dám không dám.
– Thống lĩnh đại nhân không được.
– Thống lĩnh đại nhân mau mau xin đứng lên.
Một đám nữ nhân lúc này luống cuống tay chân không biết nên nói gì cho phải, vội vàng bảy mồm tám lưỡi xin hai người đứng lên. Đều nói nữ nhân cảm tính cũng đúng, có không ít người trực tiếp che miệng khóc, cũng hâm mộ Tuyết Linh Lung gần chết.
Người đứng xem hai bên đường ngạc nhiên, bọn họ cũng bị hào khí lây lan, cũng bắt đầu kính nể Từ Đường Nhiên, thì ra người ta có thể lên làm thống lĩnh thiên nhai cũng không phải không có khả năng, đường đường thống lĩnh tôn sư khu tây lại có thể ở trước mặt mọi người cúi đầu với một đám nữ nhân nơi thanh lâu, lòng dạ này không phải người bình thường có thể làm được.
– Từ Đường Nhiên khó lường.
Mộ Dung Tinh Hoa đứng ở cửa phủ thống lĩnh kinh ngạc lên tiếng, thậm chí trong mắt xuất hiện thần thái kinh diễm, nàng cũng lau mắt nhìn Từ Đường Nhiên.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch nhìn nhau, đây không phải kẻ biết nịnh nọt sao? Thì ra không phải hắn chỉ biết nịnh nọt mà thôi.
– Tử tướng!
Hoàng Phủ Quân Nhu đứng ở cửa ra vào bĩu môi khinh bỉ một câu, cuối cùng ánh mắt nhìn Từ Đường Nhiên cũng tốt không ít, càng cao hứng thay Tuyết Linh Lung, xem ra Từ Đường Nhiên thật sự ưa thích Tuyết Linh Lung, bằng không làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, chắc hẳn sau này sẽ đối xử với Tuyết Linh Lung không kém.
Bên người nàng xuất hiện một nữ tử dáng người cao gầy, khuôn mặt như vẽ, khí khái hào hùng bừng bừng, mặc bộ quần áo trắng, không phải người khác, chính là Chiến Như Ý kẻ thù cũ của Miêu Nghị, nàng là bằng hữu cũ của Hoàng Phủ Quân Nhu, tạm thời không muốn công khai thân phận mình với người khác.