– Mẫu thân của ta đâu? Chẳng phải mẫu thân đến rồi sao?
– Đại chưởng quầy?
Một tiểu nhị ngạc nhiên hỏi ngược lại:
– Đại chưởng quầy có đến?
Hoàng Phủ Quân Nhu ngây người, biến sắc mặt, nàng hiểu ngay.
Hoàng Phủ Quân Nhu vụt ngoái đầu nhìn Thủ Thành cung, rít qua kẽ răng:
– Khốn nạn!
Hoàng Phủ Quân Nhu túm váy định trở lại tính sổ với ai đó, nhưng thủ vệ đứng dưới bậc thang chĩa đao thương vào mặt nàng, cảnh cáo nói:
– Hoàng Phủ chưởng quầy đừng làm chúng ta khó xử.
Mặt Hoàng Phủ Quân Nhu đen thui:
– …
Bây giờ Hoàng Phủ Quân Nhu mới phản ứng lại Thủ Thành cung không phải nơi cho ai cũng được vào, khi ra rồi rất khó vào lại. Nàng bị tên khốn kia lừa!
Càng khiến Hoàng Phủ Quân Nhu giận hơn là trò lừa con nít ba tuổi vậy mà nàng tin dễ dàng, đời này nàng luôn thua trong tay tên khốn đó sao?
Thiên Đình. Thiên cung.
Phương xa linh vụ mông lung, lầu các lơ lửng phát ra tiếng chuông kim ngọc du dương gột rửa thể xác và tinh thần.
Tinh Thần điện, nơi nắm giữ nhật nguyệt Càn Khôn. Chỗ này nằm ở chính giữa Thiên Đình, muôn vàn thụy khí dâng lên bao trùm.
Quỳnh lâu mái cong có thải phượng cùng rướn người dợm bay, dưới mái điện ngọc có bàn long quấn vảy ngủ đông.
Trong điện, trên kệ tinh mỹ xung quanh bày đầy sách quý từ xưa đến nay. Trời trăng sao như mộng như ảo nửa thật nửa giả xuất hiện trên nóc điện và dưới mặt đất vòng đi vòng lại. Trong trời trăng sao có một cái bàn dài cổ xưa, Thanh Chủ mặc áo rồng đội quan ngồi sau cái bàn, tay cầm khối ngọc điệp xem xét.
Phía đối diện, Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quan đứng yên.
Thanh Chủ ngước lên nhìn Tư Mã Vấn Thiên đứng phía dưới, hỏi:
– Chỉ có bấy nhiêu?
Tư Mã Vấn Thiên gật đầu nói:
– Hiện chỉ có bấy nhiêu. Nửa canh giờ trước bên Quần Anh hội quán Thiên Nguyên tinh truyền đến, trước khi tới Tinh Thần điện thần nhận được tin tức mới nhất là Hoàng Phủ Quân Nhu, Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn và Ngọc Hư đã được Ngưu Hữu Đức thả ra, không giết.
Thanh Chủ mái tóc tơ lẫn sợi bạc mắt lóe tia sáng lạnh, chậm rãi nói:
– Trẫm không hỏi mấy thứ lặt vặt đó. Đám nô tài lòng tham không đáy hủy hoại danh dự của Thiên Đình chết thì chết, trẫm đang hỏi thích khách ám sát đại thiên trấn thủ một phương là ai?
Tư Mã Vấn Thiên lắc đầu nói:
– Thích khách bị Ngưu Hữu Đức bắn chết lại bị dưới tay của hắn băm nát, rất khó nhận biết đó là ai. Hiện giờ đầu mối duy nhất rất có thể nằm trong di vật thích khách để lại trên tay Ngưu Hữu Đức, có lẽ sẽ tìm ra được chút dấu vết.
Thanh Chủ ngước nhìn vì sao trên nóc:
– Ngay ngoài Thủ Thành cung, bao cặp mắt nhìn mà công khai ám sát đại thống lĩnh đại thiên trấn thủ một phương, quá sức to gan! Ngươi cảm thấy sẽ là người nào làm?
Tư Mã Vấn Thiên đáp:
– Cái này khó nói, các loại khả năng đều có thể.
Thanh Chủ nhìn chằm chằm bầu trời, buồn bã nói:
– Ngưu Hữu Đức mới đóng cửa tiệm của mấy trăm quyền quý, giết nô tài của bọn họ, ngươi cảm thấy có khi nào là vị nào trong triều làm không?
Tư Mã Vấn Thiên nói:
– Rất có thể, nhưng trước khi chưa rõ ràng sự thật thì khó thể suy luận.
Thanh Chủ cúi đầu, ánh mắt âm u khiếp người:
– Hướng đi của quyền quý trong triều đều do ngươi chú ý, chẳng lẽ không phát hiện có gì khác lạ?
Tư Mã Vấn Thiên chắp tay nói:
– Tạm thời chưa nhận được bẩm báo tình hình gì khác lạ.
Thanh Chủ nghiêng đầu nhìn Cao Quan:
– Cao Quan, ngươi thấy sao?