Mấy người nghe xong gật đầu, đều cho rằng Trường Không nói có đạo lý.
Mạnh Như lại lắc đầu, nói:
– Dù sao Bạch chủ cũng rơi vào tay Thanh chủ và Phật chủ, có thể thú nhận cái gì hay không chẳng ai biết, sợ là mấy gia hỏa này là gian tế của phản tặc phái tới.
Trường Không nói:
– Lo ngại, nếu Bạch chủ thật khai ra gì đó, chỉ sợ đại quân phản tặc đã sớm vượt qua hiểm địa đánh tới đây, cần gì vẽ vời cho thêm chuyện. Chỉ sợ sáu vị tướng chút mới biết nội tình, nếu không sẽ không cam lòng bị quản chế, không ngại chờ sáu tướng chủ thoát khốn lại hỏi, hiện tại chỉ hi vọng mấy gia hỏa kia thuận lợi cứu tướng chủ thoát khốn.
– Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn!
Lãnh Trác Quần quay đầu lại ra lệnh cho thủ hạ dưới tay:
– Vây quanh bày khóa tinh trận, chặt đứt con đường liên lạc tinh linh với bên ngoài.
– Vâng!
Lúc này có người liên thủ bố trận.
Lần này Miêu Nghị lẻ loi một mình bay trong sương mù màu đỏ, thỉnh thoảng mở thiên nhãn phân biệt rõ phương hướng sau đó bay nhanh tới phương vị mình ghi nhớ trong đầu.
Cho dù ghi nhớ phương vị nhưng chỉ có thể bay trong sương mù, không dám bay lên không trung quan sát, muốn tìm đến vị trí chuẩn xác quá khó khăn.
Sau khi phí nhiều công sức mới tìm được đặc điểm năm ngọn núi vờn quanh, trong khu vực cát sỏi bằng phẳng, chính giữa có một nhánh sông chảy ngang qua, đại thể đây là một thung lũng.
Chung quanh có sương mù chìm nổi, Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía, từ không trung nhìn nơi đây không lớn, bản thân lại lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nơi đây không nhỏ chút nào.
Địa thế chung quanh bằng phẳng không tìm được cửa vào bảo tàng ở đâu, Miêu Nghị cảm thấy kỳ quái, có lẽ mình không tìm nhầm địa phương.
Hắn sờ cằm suy nghĩ, Miêu Nghị bay lên không trung, lúc tới gần biên giới sương mù bao phủ liền dùng thiên nhãn quan sát phía dưới.
Quan sát nhiều lần, xác thực không có nhìn thấy nơi nào khả nghi, cũng không nhìn thấy cửa vào bảo tàng ở đâu.
Thiên nhãn nhìn thẳng lên thác nước chảy xuống, hắn lại nhìn theo dòng sông ánh mắt nhìn thấu dưới đáy, cuối cùng cũng nhìn thấy hang đá mạch nước ngầm chảy ra.
Vẫn không phát hiện cửa vào bảo tàng, Miêu Nghị hoài nghi mình tìm lầm nơi, có lẽ dựa vào kinh nghiệm tầm bảo xưa nay sẽ không có sai lầm.
Hắn tìm khắp thung lũng một hồi, thật sự không nơi cần tìm, cuối cùng Miêu Nghị bay vào trong hang động nước ngầm chảy ra.
Nơi này nước chảy rất xiết và quanh co.
Sau khi tiến lên một lúc hắn phát hiện có cửa đá, dòng nước chui vào cái hang động như chảy vào cái phễu, nơi đây xuất hiện cái động không đáy.
Nhìn thấy dòng nước tiến vào hang động đen kịt, lại nhìn vách hang nước ngầm chung quanh, hắn phát hiện mình đã rời khỏi hạp cốc, chẳng lẽ đây mới là nơi giấu bảo tàng?
Bất kể như thế nào, Miêu Nghị khẳng định phải tìm đến cùng, hắn tiến vào trong hang động.
Lúc tiến sâu vào hang liền cảm nhận được hấp lực mờ mịt, mở pháp nhãn quan sát chung quanh, phát hiện sương mù không xâm nhập vào nơi đây, hắn duỗi ngón tay không bị tinh diễm bao phủ, không có vấn đề gì, hồng nhan bạc mệnh không tiến vào nơi đây.
Kể từ đó nơi đây biến thành kỳ quặc, nội tâm Miêu Nghị rung động khi phát hiện điểm này, thu tinh diễm hộ thể, pháp nhãn quan sát chung quanh, tiếp tục xâm nhập theo dòng nước xiết, sau khi tiến lên mấy trăm trượng, trên vách động xuất hiện một cái động do nhân công mở ra.
Miêu Nghị không hai lời tiến vào bên trong, hắn dùng pháp lực đẩy một cái, thạch động khúc chiết hơn trăm trượng, bỗng nhiên không gian trở nên rộng rãi.
Trên vách đá có khảm một viên dạ minh châu lớn, phía dưới có sáu quan tài do hồng tinh tạo thành, chúng được xếp thành hình tròn, trên quan tài cũng không có trang trí gì, chế tạo có phần thô ráp, lúc phát hiện sáu quan tài màu đỏ làm cho người ta rùng mình.
Miêu Nghị hiểu mình đã tìm được nơi cần tìm, trong sáu quan tài tám chín phần mười là sáu tướng chủ, nếu không sẽ không có tới sáu cái như vậy.
Sau khi quan sát không gian chung quanh một lúc, Miêu Nghị cất bước đi chung quanh, mỗi khi đi một bước hắn cảm thấy có lực lượng kỳ dị chấn động, hơn nữa còn rất rõ ràng.