– Các ngươi đều không quan tâm ta, không phải xem ta là vướng víu hay sao?
Vân Tri Thu:
– Theo lời ngươi nói, các huynh đệ tỷ muội khác trong Vân gia sẽ nói thế nào?
Vân Nhược Song nghĩ thầm, bọn họ còn không biết rõ chuyện Đại Thế Giới… Nàng thút thít nỉ non:
– Phụ mẫu, con gái thật đáng thương, con gái lẻ loi hiu quạnh một mình, các ngươi…
Nghe nàng kêu khóc Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng đỏ mắt, Miêu Nghị im lặng.
– Nha đầu này rất biết náo, ở đây không có ai có thể làm gì nàng!
Tự tìm lý do cho mình, Vân Tri Thu đi tới kéo tay áo Miêu Nghị, thương lượng nói:
– Ngưu Nhị, không bằng mang nàng đi đi, ta sẽ trông chừng nàng.
Miêu Nghị nhìn sang:
– Không được! Ngươi không phải không biết tình huống của ta đối mặt với cái gì.
Vân Nhược Song lén gạt lệ khóc rống lên:
– Tỷ phu, có phải ngươi ghét bỏ ta hay không? Sợ ta ăn ngươi dùng ngươi, ngươi yên tâm, sau này ta không chiếm tiện nghi của ngươi, ta sẽ tự bỏ ra ngoài tìm chuyện làm, tự ta nuôi sống mình, có khổ có mệt cũng do ta tự tìm.
Lời này làm nội tâm Vân Tri Thu chua xót.
Ôi trời! Miêu Nghị trợn mắt, nàng xem hắn thành người nào?
– Chớ có nói hươu nói vượn, tỷ phu của ngươi là người như thế sao?
Vân Tri Thu quát tháo, quay đầu lại thương lượng:
– Ngưu Nhị, ta biết rõ ngươi sợ nàng nháo sự, ngươi yên tâm, ta sẽ trông chừng nàng.
– Ai!
Miêu Nghị cảm thán, nói:
– Ngươi muốn dẫn nàng đi, ta không có ý kiến, phải chờ sau khi khảo hạch chấm dứt mới được, đây là điểm mấu chốt của ta, hiện tại cho dù nàng khóc ra hoa ta cũng không đáp ứng.
Vân Tri Thu yên lặng, Miêu Nghị nói có lý, nàng cũng không đối nghịch, quay người nói với Vân Nhược Song:
– Đừng khóc! Tỷ phu của ngươi đã nhượng bộ, hai trăm năm sau sẽ mang ngươi đi, nhưng hiện tại không được, ngươi đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng về sau vĩnh viễn đừng đi.
Vân Nhược Song khóc ròng nói:
– Ta không muốn sau này, ta muốn hiện tại!
– Vậy thì vĩnh viễn đừng đi!
Vân Tri Thu tức giận, quát:
– Người tới, trói nàng lại cho ta, đưa đến Đại Ma Thiên, về sau còn dám chạy tới đây, đánh gãy chân của nàng cho ta.
– Đợi một chút!
Vân Nhược Song bò tới, nước mắt ủy khuất nói:
– Ta đáp ứng, ta đáp ứng hai trăm năm sau lại đi không được sao? Đại tỷ, tỷ phu, các ngươi nói chuyện phải giữ lời, bằng không lúc đó ta chết cho các ngươi xem.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn nóc nhà, không lên tiếng.
Vân Tri Thu vừa bực mình vừa buồn cười, quát:
– Chuyện sau này nói sau, hiện tại cút về Đại Ma Thiên đi, đừng tới nơi này. Diêm Tu, Triệu Thanh, hai người các ngươi tự mình áp giải nàng về Đại Ma Thiên, bảo Kiều Công Công trông coi nàng.
– Không muốn…
Vân Nhược Song gào thét, cánh tay không lay được đùi, cứ như vậy bị áp đi.
Phu thê Miêu Nghị cũng lên đường quay về Đại Thế Giới.
Vừa về tới Thủ Thành Cung, Miêu Nghị an bài sự việc trong thiên nhai, lại bảo Ưng Vô Địch, Thanh Phong, Phá Không, Bích Hải đại vương, Liệt Hoàn và Hồ Phi đi theo hắn rời đi, lại đi vào sâu trong biển rộng tu hành.
Trừ lúc ngẫu nhiên có việc trở về một chuyến, cơ bản liền mang theo vài tên thủ hạ đi vào biển cả tu hành, đa số thời gian đều tu hành trong sơn động, lại có lúc lẻn vào biển sâu giao phong với Bích Hải đại vương, hoặc giao thủ với Ưng Vô Địch trong vòi rồng, có lúc tiến vào trận pháp của phu thê Liệt Hoàn đối kháng vô số hỏa diễm đao, luyện tập chiến giáp quần đấu.