– Không cần! Ta ở bên kia bận tính tài sản, còn tưởng hắn về phủ thống lĩnh không ngờ chạy tới chỗ ngươi ăn thịt, cái tên lăng nhăng này chết càng tốt!
Ngoài miệng không khách sáo, tay Vân Tri Thu vung lên ném Miêu Nghị đang hôn mê xuống giường.
Vân Tri Thu tức cũng phải, nếu tìm đám người Ngọc Nô Kiều thì thôi. Trước khi cưới Hồng Trần thì Miêu Nghị nói với Vân Tri Thu là cưới nàng ta chỉ vì Nguyệt Dao, tuyệt đối không có mơ tưởng gì với Hồng Trần, chỉ cho nàng ta một chỗ ở yên lặng tránh cho Nguyệt Dao bị Mục Phàm Quân nắm điểm yếu. Giờ Vân Tri Thu mới biết lời nam nhân này nói toàn là khỉ gió, lén lút ngủ Hồng Trần, quả nhiên trên đời không có mèo không ăn trộm.
Miêu đại quan nhân không xỉu quá lâu, chờ thân thể tự động khỏe lại thì hắn mở mắt ra.
Miêu Nghị vừa mở mắt đã thấy Vân Tri Thu ngồi bên giường, nghiêng đầu nhìn mình.
Miêu Nghị cười khổ nói:
– Nàng đến rồi, sơ sẩy tiêu hao pháp lực quá độ, không sao, không cần căng thẳng.
Miêu Nghị tính vùng vẫy bò dậy nhưng bị Vân Tri Thu khẽ rung đẩy nhẹ, hắn lại ngã cái bịch xuống, cơ thể mềm nhũn.
Vân Tri Thu cười khẩy nói:
– Ta có gì mà căng thẳng? Tiêu hao pháp lực quá mức? Ngươi xác nhận không phải thể lực bị tiêu hao quá độ?
Miêu Nghị liếc Hồng Trần cúi đầu đứng một bên, đại khái biết Vân Tri Thu đang ám chỉ cái gì.
Miêu Nghị thầm toát mồ hôi, giơ tay xoa trán khẽ thở dài:
– Còn hơi choáng váng.
Bốp!
Vân Tri Thu hất tay Miêu Nghị ra, chỉ vào trán hắn hỏi:
– Con mắt này là sao?
Miêu Nghị muốn truyền âm nhưng với tình trạng thân thể bây giờ không thể tụ tập pháp lực truyền âm được. Miêu Nghị liếc Hồng Trần cúi đầu đứng, cười gượng.
Vân Tri Thu chợt nhận ra, nàng quay đầu nạt Hồng Trần:
– Ngươi đi ra ngoài trước một lúc!
Hồng Trần hơi khom người đi ra khỏi phòng:
– Rõ!
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì, hắn phát hiện nữ nhân này chẳng chút khách sáo với các tiểu thiếp của hắn, tùy ý quản giáo răn dạy. Các tiểu thiếp không ai sợ hắn ngược lại sợ Vân Tri Thu muốn chết, ở trước mặt nàng thì bọn họ cực ngoan.
Vân Tri Thu nhéo eo Miêu Nghị thật mạnh:
– Nói đi!
– Ứ!
Không có pháp lực hộ thể, Miêu Nghị đau nhe răng, người căng cứng lại té xuống, hắn kể rõ ngọn nguồn vụ việc, nhưtng bỏ qua Hoàng Phủ Quân Nhu.
Cuối cùng Miêu Nghị khẽ thở dài:
– May mắn lúc trước ta không cho nàng đi, nếu nàng một mình đi tìm chỗ giấu kho báu thì e rằng dữ nhiều lành ít.
Vân Tri Thu nghe xong cũng thầm sợ, nàng không ngờ quá trình nguy hiểm như vậy. Nàng tưởng tượng nam nhân này suýt mất cả mạng sống, đống tài vật mang về là đổi bằng mạng sống thì lòng rất phức tạp, cơn tức Miêu đại quan nhân vụng trộm cũng xẹp xuống.
Vân Tri Thu nhíu mày hỏi:
– Móc con mắt thứ ba này ra chắc ngươi sẽ không bị gì?
– Vốn định móc ra nhưng vừa rồi phát hiện một việc lạ…
Miêu Nghị kể lại cảnh tượng thần kỳ đã thấy.
Vân Tri Thu kinh ngạc kêu lên:
– Có chuyện như vậy?
Hai người mật mưu bàn bạc một lúc, Vân Tri Thu rời khỏi nhà, tìm đến Hồng Trần trong vườn hoa.
Vân Tri Thu nói thẳng:
– Nếu ngươi không xảy ra quan hệ với hắn thì ta không xen vào ngươi, nhưng bây giờ thì khác. Ngươi đã hiến thân tức là thành thiếp thất thật sự của hắn, nên làm tròn trách nhiệm của một thiếp thất. Sau này bên ngươi giống mấy phòng khác, chi phí nên nhận được sẽ không thiếu ngươi, tất cả tính vào khoảng tiền công của Miêu gia, sẽ không xem ngươi là khách nữa. Hãy chăm sóc tốt cho đại nhân, nếu đại nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở chỗ của ngươi thì ta sẽ hỏi tội ngươi!
Vân Tri Thu nói xong bỏ đi, không có đường thương lượng.
Hồng Trần ngập ngừng muốn nói, nàng không ngờ sẽ ra thế này.