– Chúc mừng, chúc mừng.
Một đám Đại thống lĩnh lên tiếng, có ít người ra vẻ hào phóng chúc mừng Khấu Văn Lam. Có một ít người thi ghen ghét quay đầu, ngay cả nhìn cũng lười nhìn. Sau lưng lại nói với những người khác:
– Dẫm nhầm cứt chó, tên ẻo lả này cũng xứng đứng đầu sao?
– May mắn, may mắn mà thôi.
Khấu Văn Lam khách khí đáp lại mỗi một câu chúc mừng của các đại thống lĩnh khác. Mặc kệ người khác có cao hứng thật hay không, hắn thực sự cao hứng.
Bích Nguyệt phu nhân ôm đầu hồ ly màu hồng nhạt phía xa nhìn qua bên này, trong đầu dường như có chút suy nghĩ, lại âm thầm nói
– Không ngờ lại thu được vị trí thứ nhất, xem ra ẻo lả này nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, Khấu gia đỡ hắn lên làm Đô thống cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi…
Có một người đi tới bên cạnh Khấu Văn Hoàng đang thất hồn lạc phách, vỗ vai hắn rồi nói:
– Thứ nhất đã định xong, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa. Không bằng bảo hỏi bọn họ trong tay có bao nhiêu người đi.
Khấu Văn Hoàng nhìn lại, thì ra là Nghiễm Cát. Hắn gật đầu, hai người đều tránh đi đám người, xuất ra tinh linh trên người.
Song phương đang bất phân thắng bại sợ rằng nếu như một phương nhận được tin rất khó dừng tay được. Song phương đồng thời nhận được tin tức tự nhiên phải phân ra, đề phòng đồi phương, đồng thời lại xuất ra tinh linh đáp lời.
Cừu Đãng Hải thông báo, trên tay hắn có mười chín đào phạm. Bàng Lệnh Công thì thảm hơn chút, chỉ có bảy.
Trước đó mấy người Cừu Đãng Hải vốn có mười một người, nhận được bốn người của Miêu Nghị, lại thêm trước đó chém giết được bốn người nữa mới là mười chín. Bên Bàng Lệnh Công thì thảm hơn, trước đó bị Thanh Ngọc Lang và Huy Khanh Nhan liên thủ đẩy xuống hố, vốn trên tay chỉ có ba người. Bốn người còn lại cũng là do chém giết đoạt được.
Khấu Văn Hoàng thông báo, không cần đánh nữa, trở về, các ngươi đứng ở vị trí thứ hai rồi.
Nghiễm Cát cũng thông báo cho bọn họ, đem đồ trong tay bọn họ đoạt, như vậy các ngươi mới có hy vọng đứng ở vị trí thứ hai.
Thế nhưng sau khi Cừu Đãng Hải biết được đại cục đã định, trong lòng đã quyết tâm lui. Bàng Lệnh Công liều mạng cũng vô dụng, quả thực chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời đi.
Trong chém giết, Cừu Đãng Hải dẫn người lui về điểm tập kết, làm cho Bàng Lệnh Công cũng chỉ có thể tiếc nuối trở về phục mệnh. Nhưng mà ánh mắt khi nhìn về phía Huy Khanh Nhan lại hận không thể xé sống nàng. Thanh Ngọc Lang đã chết, muốn hận đối phương cũng không có chỗ hận.
Kết quả cuối cùng cũng đi ra, vị trí thứ nhất và thứ hai đều được Khấu gia ôm trọn. Phiền Ngọc Phỉ của Hạ Hầu gia đứng thứ ba, Huy Khanh Nhan của Hạo gia đứng thứ tư, Bàng Lệnh Công của Nghiễm gia đứng thứ năm. Về phần Doanh gia, người chết hết, không có thành tích.
Bởi vậy có thể nhìn ra top đầu đều bị đại gia tộc lũng đoạn. Từ đại cục nhìn lại, đây là chuyện nằm trong dự liệu của mọi người. Nhưng mà nếu như không có hắc mã là Miêu Nghị, thứ hạng này nhất định không phải là như vậy. Ai trước ai sau quả thực không dễ nói.
Nhận được kết quả, chấp sự Chuy Viễn nhìn qua Cao Quan đang đứng trên bậc thang trước điện, chắp tay nói:
– Bẩm đại nhân, tất cả người tham dự khảo hạch còn sống là hai trăm linh chín người, đều đã trở về. Bắt được chín mươi lăm tên đào phạm, còn có năm người lọt lưới.
Kết quả này khiến cho không ít người thổn thức. Vì bắt một trăm đào phạm, chết hơn bảy trăm người. Kỳ thực trong lòng mọi người đều rõ ràng. Người không phải chết trong tay đào phạm, trên cơ bản đều chết trong tay người một nhà Thiên đình. Đây là kết quả của việc tự giết lẫn nhau. Nhưng mà đây không phải là chuyện mà các gia tộc cân nhắc, bọn họ cân nhắc là trả giá nhiều như vậy sẽ đổi lấy được cái gì.
Nghe thấy kết quả, Cao Quan mặt không biểu tình hất áo choàng lên, quay người trở lại trong điện. Những người vì bảo vệ tính mạng mà tay không mà về kia bắt đầu lo lắng cho kết cục của mình…