– Ta nghe phu nhân nói, hai người các ngươi trốn trong Ngọc Đô Phong không dám bước ra ngoài, các ngươi phải nhìn sắc mặt người nào sao?
– Không có, chúng ta chỉ tu hành mà thôi.
Âu Dương Lang trả lời trầm thấp.
Miêu Nghị yên lặng, kỳ thật Vân Tri Thu đã từng đề điểm với hắn, nói Hồng Miên, Lục Liễu làm quá pâận với bên Song Tử Cung, nhưng mà Vân Tri Thu cũng không muốn Miêu Nghị cảm thấy nàng có hiềm nghi châm ngòi nên không nhiều lời mà thôi. Miêu Nghị xuất thân phố phường, hắn gặp việc này không ít, đại gia đình thê thiếp nhiều, không khó phát sinh loại chuyện tranh giành sủng ái, nữ nhân tụ tập cùng một chỗ không có khả năng yên lặng, nhân tâm là thứ khó lường, phàm nhân hay tu sĩ đều như nhau, hắn chỉ suy nghĩ cũng hiểu đại khái.
Tối nay không thích hợp nhiều lời, hai nữ lại mới tới, tâm tình không tệ, Miêu Nghị không phá hư nhã hứng hai nàng, cho nên không nói thêm điều gì, chỉ nói:
– Có ủy khuất gì cứ nói với phu nhân, phu nhân ngoài miệng rất hung ác nhưng lại là đương gia quyết định việc nhà, ta cũng kính nàng, trong nhà có chuyện gì không tốt cứ lên tiếng, nên nói với phu nhân, nàng sẽ xử lý thỏa đáng.
– Vâng!
Hai nữ đáp ứng.
– Tốt, đêm nay không nói việc khác, chúng ta chỉ nói gió trăng! Đến, ta vẫn lạnh lẽo các ngươi, vi phu tự phạt ba chén bồi tội.
Hai nữ nói không cần nhưng không ngăn cản, Miêu Nghị tự uống một mình.
Sau đó lại nghe Vân Tri Thu bàn giao, ngoài miệng như bôi mật, tận lực hóng hai nàng vui vẻ, khen các nàng càng ngày càng xinh đẹp, cũng cầm không ít lễ vật xinh đẹp khó tìm trong Đại Thế Giới tặng các nàng, quả thật hóng hai nữ vui mừng, buông câu nệ, cũng nhu tình mật ý rót rượu cho hắn.
Rượu và thức ăn đa lạnh, hào khí cũng rất tốt, Miêu Nghị cười hỏi:
– Hai vị như phu nhân, không biết đêm nay thị tẩm ai đây?
Âu Dương Lang e thẹn nói:
– Muội muội đi!
– Tỷ tỷ!
Âu Dương Huyên vội vàng từ chối.
Miêu Nghị cười nói:
– Không bằng cùng nhau đi?
Thấy hai người cắn môi không nói, xấu hổ không ngẩng đầu lên, lại bổ sung một câu:
– Chúng ta không phải làm lần đầu tiên, nhớ năm đó các ngươi tại Lưu Vân Sa Hải cũng đâu có khách khí với ta.
Lời này làm hai nàng ngượng ngùng không nói được gì, cũng không biết có phải Vân Tri Thu nhắc nhở có hiệu quả hay không, cuối cùng vẫn do Âu Dương Lang xấu hổ nói:
– Toàn bộ bằng tâm ý đại nhân.
Miêu Nghị không khách khí, chủ động kéo hai nàng cùng vào phòng.
Đều nói chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên, hồng phúc tề thiên rất mỹ diệu, sau khi mây mưa tan dư vị vẫn còn, Âu Dương Lang nhắc nhở, nói:
– Đại nhân, Cầm Kỳ Thư Họa theo chúng ta nhiều năm, tình như tỷ muội, là thị tỳ hồi môn, đại nhân vẫn không thu các nàng làm thiếp, không biết đại nhân sủng hạnh lúc nào?
Nói đến việc này chính là chính sự, Vân Tri Thu không phải không nói lý, Miêu Nghị lúng túng nói:
– Các nàng là người các ngươi, việc này ta nghe các ngươi an bài.
Một đêm như cá gặp nước, ba người lăn lộn nhiều lần.
Vân Tri Thu nói đúng, Miêu Nghị không tiện dịch dung tới nơi này, sớm muộn gì cũng sẽ bị người có tâm nhìn chằm chằm vào.
May mắn hiệu suất của Bì Quân Tử rất cao, ba ngày đã đào xong địa đạo cong quấn. Từ giếng nước thống lĩnh khu đông tới giếng nước Vân Dung Quán, giếng nước Tinh Tinh Phô, ba điểm đả thông với nhau. Kỳ thật theo như quy định không cho phép đào địa đạo dưới Thiên phố, nơi này là địa bàn của Miêu Nghị nên không có gì phải sợ..
Trong cửa vào là giếng nước, hơn nữa là trên tường phía trên mặt nước, lúc đào giếng Vân Dung Quán và Tinh Tinh Phô đều đóng trận pháp lại.
Miêu Nghị nhảy vào mật đạo trong giếng nước đi đến sườn núi, lúc tới sườn núi mới phát hiện vì ẩn nấp, Bì Quân Tử đào sâu cả ngàn mét dưới đất, lại tránh né nước ngầm chuẩn xác, mượn nước ngầm che dấu người khác dò xét, thủ pháp vô cùng cao siêu, không hổ là đào động trời sinh, quả nhiên thuật nghiệp có chuyên nghiệp.
Đây chỉ là đầu tiên, còn phải đi tới đi lui nhiều lần.
Lúc đi trong địa đạo, đột nhiên phát hiện trong địa đạo có ánh sáng, thì ra là Bì Quân Tử đang ở đây.
– Ngươi trốn tại đây làm gì?
Miêu Nghị kỳ quái hỏi.
Bì Quân Tử cười nói:
– Đây là bà chủ phân phó, bảo ta tu luyện tại nơi này, một khi phát hiện tình huống không đúng bảo ta phá hủy địa đạo, tránh có người phát hiện manh mối.