Tiếng nổ mạnh vang lên, cờ xí hóa thành hư ảo va nổ tung
Miêu Nghị vung tay che mắt quay đầu sang, chỉ thấy một bóng người bay xuống dưới.
Một ý niệm xuất hiện trong đầu Miêu Nghị. Khấu Văn Lam phá bảo thoát ra!
– Khục khục!
Tiếng ho khan vang lên, ho mạnh đến mức tê tâm liệt phế.
Miêu Nghị thi pháp xua tan khói đen, nhìn thấy trên người Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam đen nhánh như vừa chui từ trong bùn ra, bộ dáng chật vật không chịu nổi, tiếng ho khan rất thảm thiết.
Miêu Nghị phát hiện khói đen bao phủ mình có thể dính vào người, hắn nhanh chóng thi pháp ngăn cản.
Nhìn thấy Miêu Nghị đứng bên cạnh, Khấu Văn Lam thở ra một hơi, hào quang chói mắt cũng thu liễm, hắn ngã ngồi trên đất ho khan liên tục.
Hạ Hầu Long Thành cùng ho khan không dứt.
– Tổ tông hắn, rốt cuộc cũng đi ra, khục khục Đây là thứ quỷ quái gì, suýt chút nữa chết rồi! Ẻo lả, may mắn ngươi cũng bị cuốn vào. Bằng không lão tử phải chết bên trong rồi, khục khục…
Khấu Văn Lam khoát khoát tay, muốn nói cái gì đó nhưng không thở nổi, hắn cầm khăn tay bịt mũi lại, lại nhìn thấy khăn tay dơ liền ném đi.
Khói đen vô tận bay lên không trung, Từ Đường Nhiên hợp thời xuất hiện, hắn đáp xuống trước mặt Khấu Văn Lam sau đó kích động nói:
– Thống lĩnh đại nhân, rốt cuộc ngài cũng đi ra, hai người ty chức đang muốn nghĩ cách cứu viện, không nghĩ tới thống lĩnh đại nhân đã tự thoát khốn!
Miêu Nghị nhìn hắn, hắn muốn nhân cơ hội đâm chết gia hỏa này.
– Ngươi ở đây rồi!
Khấu Văn Lam gật gật đầu, há mồm thở dốc nói:
– Những người khác đâu?
Sắc mặt Từ Đường Nhiên bi phẫn nói:
– Bẩm thống lĩnh, vì cứu thống lĩnh, huyết chiến không lùi nên đã chết trận.
Miêu Nghị đứng bên cạnh nhìn hắn.
– Đều chết trận!
Khấu Văn Lam sửng sốt, lại ho khan, hỏi:
– Hắc Vương chạy chỗ nào?
Từ Đường Nhiên nói:
– Không có chạy, bị chư vị đả thương nặng, ty chức hai người liều mạng bắt hắn, đại nhân xem!
Thò tay chỉ ra sau lưng Khấu Văn Lam.
Khấu Văn Lam và Hạ Hầu Long Thành cùng quay đầu nhìn ra sau, quả nhìn thấy Hắc Vương bị bắt.
– Là ta bắt!
Hạ Hầu Long Thành mở to mắt nói dối, xem ra gia hỏa này không biết xấu hổ tới mức không còn lời nào diễn tả nổi.
Khấu Văn Lam quát lớn:
– Ngăn hắn lại!
Hắn lại ho khan, Từ Đường Nhiên đã tránh đi, một tay bắt lấy Hắc Vương.
Lúc này Hạ Hầu Long Thành đang nằm trên mặt đất chỉ vào hắn.
– Dám đoạt đồ vật của gia gia, ngươi chán sống rồi, nhanh giao cho gia gia, ta tha cho ngươi khỏi chết.
Kết quả Từ Đường Nhiên hoành đao chém Hắc Vương một đao, đối thủ hóa thành khói đen tiêu tán trong không khí.
Một viên Kết Đan tứ phẩm va Khổn Tiên Thằng rơi vào tay Từ Đường Nhiên.
Khấu Văn Lam vỗ đùi, trừng mắt tiếc hận nói với Từ Đường Nhiên:
– Ngươi giết hắn làm chi, bắt sống mang về thẩm vấn nói không chừng còn có thể hỏi ra gì đó, tổng trấn đại nhân còn muốn hỏi tung tích Thiên Diện Yêu Hồ trong miệng hắn đấy!
– Ty chức lỗ mãng!
Từ Đường Nhiên nhanh chóng chắp tay, vẻ mặt thấp thỏm lo âu nhưng ánh mắt lại lườm sang Miêu Nghị.
Miêu Nghị biết rõ, kỳ thật cho dù Từ Đường Nhiên không động thủ thì hắn cũng động thủ, Hắc Vương nhìn thấy quá nhiều thứ không nên thấy, lưu người sống chỉ gây phiền toái cho mình.
– Tính toán! Có viên âm đan này đủ về báo cáo kết quả!
Khấu Văn Lam cầm lấy Kết Đan tứ phẩm bỏ vào vòng tay trữ vật.
– Ẻo lả, ngươi dám đoạt đồ vật của lão tử!
Hạ Hầu Long Thành gào thét tấn công, muốn cướp lại.
Khấu Văn Lam nghiêng người tránh né, thuận thế lôi kéo Từ Đường Nhiên, mượn Từ Đường Nhiên đứng dậy, hắn quay đầu nhìn sang Hạ Hầu Long Thành sau đó đá một cước, sau đó chỉ vào mặt Hạ Hầu Long Thành.