– Đúng rồi, có một thứ quên đưa cho ngươi.
Đột nhiên Miêu Nghị nhớ đến thứ gì đó, hắn lấy một chiếc nhẫn trữ vật giao cho bà chủ.
Bà chủ xem qua liền ngạc nhiên ngồi bật dậy, không kinh hãi cũng không được, bên trong có đến mười vạn tiên hạnh, nàng kêu lên đầy thản thốt.
– Ngưu Nhị, ngươi lấy thứ này ở đâu ra mà nhiều thế?
Miêu Nghị không hảo ý vuốt ve đùi nàng.
– Nếu đêm nay ngươi chịu hầu hạ vi phu thoải mái, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Ba!
Bà chủ tát cánh tay hắn, nói:
– Đã nói chờ ngươi thời điểm cưới ta đi, hiện tại gấp cái gì, ta đã là người của ngươi, sợ ta chạy mất sao?
Miêu Nghị kỳ quái, hắn hỏi:
– Vì cái gì phải chờ đến lúc đó, chúng ta chưa phải chưa làm qua, ngươi kéo dài như thế ta cảm thấy không ý nghĩa.
– Đến lúc đó sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân.
Bà chủ vung vẩy nhẫn trữ vật trong tay, nói:
– Nói mau, đồ vật bên trong từ đâu mà có?
Miêu Nghị cười lạnh nói:
– Ta chờ đến lúc động phòng nói cho ngươi biết.
Bà chủ ngồi lên bụng hắn, nắm chặt lỗ tai hắn và uy hiếp:
– Nói hay không?
Miêu Nghị nhắm mắt nói:
– Ngươi có bản lĩnh giết ta đi.
Bà chủ phát điên lên, kéo lỗ tai, kéo mũi, kéo mặt, đấm ngực, sau khi giày vò một hồi liền thả nhẫn trữ vật xuống.
– Ngưu Nhị, thứ này ngươi giữ lại, chúng có thể tăng tu vi ngươi lên nhanh hơn, ta chậm một chút không sao cả, bằng bối cảnh của ta, không có mấy người dám đụng ta đâu.
Miêu Nghị lại nhét vào tay nàng.
– Yên tâm đi, ta còn, chỉ cấp cho ngươi mười vạn quả mà thôi, chỗ của ta còn hơn năm mươi vạn quả đấy.
Bà chủ ngạc nhiên che miệng lại, không nghĩ tới gia hỏa trước mặt chính là đại phú hào, nàng phát điên giày vò Miêu Nghị lần nữa.
– Không được, nhanh lấy ra, mỗi người một nữa.
– Đừng làm rộn…
Miêu Nghị giãy dụa.
– Phu quân, hảo phu quân…
Nàng lại dùng chiêu năn nỉ.
Bị nàng giày vò lâu như thế, Miêu Nghị ném cho nàng chiếc nhẫn trữ vật.
Trong nhẫn trữ vật có không ít tiên hạnh nhưng phần lớn đều chưa chín, đưa cho bà chủ đều đã chín.
Bà chủ ban đầu còn không rõ, nàng ăn một quả còn xanh, thiếu chút nữa không phun ra ngoài, bên linh khí ẩn chứa bên trong kém thật nhiều, mà Miêu Nghị đưa cho nàng đều là loại linh khí tràn đầy, ăn vào ngon ngọt mê người.
Khóe mắt bà chủ đỏ rực, nhào tới cắn vào vai Miêu Nghị một cái, cuối cùng lại hôn lên mặt hắn, hiển nhiên đã động tình.
Miêu Nghị rèn sắt khi còn nóng, hắn không ngừng chiếm tiện nghi của nàng, lúc hắn muốn triệt để lột sạch, kết quả bà chủ lại khôi phục lý trí đẩy hắn qua một bên.
– Ngươi thật muốn?
Nhìn bà chủ mặc quần áo tử tế, Miêu Nghị sắp khóc.
Bà chủ cười mà không nói, nàng, cuối cùng ôm lấy cổ Miêu Nghị, thì thầm:
– Ngưu Nhị, nếu thật muốn thì đi tìm Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi, ta đồng ý, trước khi đại hôn, chỉ cần ngươi muốn cứ tùy thời tìm các nàng.
– Hào phóng như vậy?
Miêu Nghị tỏ vẻ hoài nghi.
– Ngươi đến cùng đang giở trò quỷ gì à?
– Đến khi đại hôn động phòng sẽ cho ngươi biết.
Bà chủ cười nói.
Tức chết! Hắn tìm vưu vật trở về nhưng lại chịu tội, chính mình chưa từng hưởng thụ hồng phúc tề thiên đã bị nữ nhân này cắt ngang hào hứng, Miêu Nghị bị dục hỏa thiêu đốt lâu ngày nên bí bách, quyết đoán ném nàng đi tìm Thiên Nhi, Tuyết Nhi!
Bà chủ cuối cùng không chia đều tiên hạnh với hắn.
Chỉ qua mấy ngày, sắc mặt bà chủ nghiêm túc, vẻ mặt cứng rắn, không hề khiêu khích Miêu Nghị, biết rõ Miêu Nghị có nhiều tiên hạnh đề cao tu vi, cho nên nàng nhận lỗi với Miêu Nghị, cũng không kéo hắn đi ngắm mặt trời mọc hay mặt trời lặn như lúc ở Tây Túc Tinh Cung.
Miêu Nghị nói không có sao, hắn muốn dẫn nàng đi ngắm trăng lần nữa.