Nếu không phải thận trọng thân phận trước mặt người ngoài, mọi người khẳng định đã chen chúc đi tới quan sát, cho nên cước bộ đã dời đi lại cố kiềm nén lại. Chỉ có chưởng môn Ngọc Linh chân nhân tiến lên phía trước đi vòng qua mấy vòng, vừa hít hà vừa đưa tay sờ sờ, vẻ mặt cả kinh nói:
– Đích xác là Huyết Quỳnh Chi, Huyết Quỳnh Chi có thể lớn như vậy quả thực là chưa từng nhìn thấy. Sợ rằng không có ngàn vạn năm căn bản không mọc thành lớn như vậy.
Hắn quay đầu vuốt cằm nói với sư đệ Ngọc Luyện chân nhân:
– Ngọc Luyện sư đệ, ngươi trông coi luyện đan, tinh thông đạo này, nhìn xem dược hiệu như thế nào, hai vị sư đệ cũng sang đây nhìn xem.
Hai vị lão giả cùng mặc áo bào tím, một người pháp danh là Ngọc Luyện chân nhân, một người pháp danh là Ngọc Hư chân nhân, song song đi tới, chậc chậc sợ hãi thầm than.
Ai ngờ sau khi Ngọc Luyện chân nhân nhìn kỹ, đột nhiên đấm ngực dậm chân cực kỳ bi ai kêu lên:
– Đau chết ta rồi! Đau chết ta rồi!
Hắn chỉ vào Miêu Nghị vô cùng đau đớn nói:
– Tiểu tử, ngươi phí của trời, phí của trời rồi!
Có ý gì? Miêu Nghị ngạc nhiên, lão tử đưa bảo vật cho ngươi, chẳng lẽ còn đưa nhầm được sao, có lương tâm hay không?
– Sư đệ! Không được vô lễ!
Ngọc Linh chân nhân quát lên một tiếng, trong lòng cũng có ý nghĩ tương tự, chẳng lẽ người ta tặng chí bảo như thế lại là sai lầm sao?
Ngọc Hư chân nhân đồng dạng cũng trợn mắt nhìn sư đệ một cái, bao gồm ánh mắt những người khác trong điện nhìn về phía Ngọc Luyện chân nhân cũng có chút bất mãn, cũng cảm thấy Ngọc Luyện chân nhân không nên nói như thế, thật sự là quá mức thất lễ.
Ngọc Luyện chân nhân cũng phản ứng, chỉ ra sức lắc đầu thở dài:
– Đáng tiếc, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc.
Chưởng môn Ngọc Linh chân nhân hỏi:
– Tại sao sư đệ lại nói ra lời ấy?
Ngọc Luyện chân nhân chỉ vào Huyết Quỳnh Chi nói:
– Sư huynh, ngươi nhìn kỹ xem, bên trong gốc cây Huyết Quỳnh Chi này không phải đã mọc ra kinh mạch rõ ràng sao?
Ngọc Linh chân nhân và Ngọc Hư chân nhân nghe vậy nhìn kỹ, vuốt cằm đích xác là như thế. Miêu Nghị cũng nhìn kỹ, trong cơ thể thông thấu của vật này là kinh lạc.
Ngọc Hư chân nhân quay đầu lại hỏi:
– Sư đệ, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Ngọc Luyện chân nhân lại chỉ vào chạc cây nói:
– Sư huynh nhìn điểm nhô lên trên chạc cây này xem có phải đã xuất hiện nứt nẻ hay không?
Ngọc Hư gật đầu nói:
– Không sai, thì sao?
Ngọc Luyện chân nhân nhất thời giẫm chân nói:
– Gốc cây Huyết Quỳnh Chi này đã muốn mọc cành thêm lá, chỉ cần vừa mọc ra lá đã nói lên ngoan thạch thông suốt, nói rõ nó đã trời sinh thai nghén ra linh trí. Một khi Huyết Quỳnh Chi tích dục ra linh trí, dược tính của nó sẽ tăng gấp mười lần. Dựa vào dược tính hiện giờ của nó, cộng thêm giống nhau linh thảo có thể luyện chế một trăm vạn viên tiên nguyên đan, nếu quy đổi ra các linh dược khác, dược tính có thể luyện chế ra một trăm ngàn viên Tiên Nguyên đan! Điều làm cho người ta khó chịu chính là, nhiều lắm là mười năm, nó sẽ đến kỳ đột phá, nhiều lắm là mười năm là có thể khai cành mọc lá, nó trải qua ngàn vạn năm, lại chỉ sống không quá mười năm, kiếp nạn! Ông trời không có mắt….! Hái trước như vậy, xong rồi, toàn bộ xong rồi, báu vật thiên địa có thể ngộ nhưng không thể cầu lại bị hủy hoại trong chốc lát! Kêu ta làm sao có thể không đau lòng!
Mọi người nghe vậy đều hít sâu một hơi, một trăm ngàn viên Tiên Nguyên đan? Trong đại điện ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng Miêu Nghị, tất cả đều là ánh mắt tiếc hận không dứt.
Cái gì? Có thể luyện chế ra một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan? Miêu Nghị có chút phát mộng, Bảo Tín và Bảo Ninh không phải nói theo như tỷ lệ có thể luyện chế ra một ngàn viên Tiên Nguyên đan sao? Con mẹ nó, một ngàn viên và một trăm vạn viên cũng có thể tính nhầm, xê xích một ngàn lần, ánh mắt mọc trên mông đít sao? Là khi dễ lão tử không hiểu, cố ý lừa gạt lão tử hay sao? Loại này không phải là giả heo ăn thịt cọp sao?