Trần Phi cười khổ, quan hệ giữa ngươi và ba đại phái trở thành như vậy, hiện nay ai cũng biết ta và ngươi thân cận, cho dù là ta muốn không đi cũng không được, lập tức chắp tay nói:
– Ty chức nguyện theo phủ chủ!
Ánh mắt Tần Vi Vi cũng lóe lên nói:
– Bên ngoài là bằng hữu chờ, chẳng lẽ Miêu phủ chủ hiềm thân phận Tần Vi Vi thấp kém không xứng làm bằng hữu ngươi, ngay cả thời gian uống chén trà cũng không có sao?
Nói đến nước này, Miêu Nghị còn có thể nói gì được nữa, chỉ có thể quấy rầy một chút.
Bên trong phòng khách, Tần Vi Vi nháy mắt, Hồng Miên, Lục Liễu hội ý, mời tùy tùng Miêu phủ chủ sang nơi khác nghỉ ngơi.
Hôm nay Hồng Miên, Lục Liễu không tiện gọi Miêu Nghị là Miêu gia nữa, bởi vì địa vị Miêu Nghị cao hơn Tần Vi Vi, chỉ có thể gọi là phủ chủ.
Tần Vi Vi đích thân châm trà rót nước, ngồi xuống bên cạnh cười hỏi:
– Miêu phủ chủ vẫn nhớ chiếu cố Trần Phi, lại không muốn chiếu cố ta chút nào, ngay cả đi vào ngồi một chút cũng làm khó, xem ra thật đúng là Tần Vi Vi không biết thân với quá cao rồi! Miêu Nghị nâng chén trà cười khổ:
– Không có người ngoài ở đây, nàng cần gì phải gọi ta phủ chủ phủ chủ chói tai như vậy. Trần Phi có ân với ta, ta chiếu cố là chuyện đương nhiên, nàng có Dương phủ chủ bảo bọc, đâu cần ta chiếu cố.
– Cũng không thể nói như vậy, ta rất muốn thoát khỏi nghĩa phụ một mình đi lịch lãm một phen. Thật ra thì mọi người đều biết rõ ràng trong lòng, bất kể ta làm gì ở Nam Tuyên phủ, mọi người đều phải nhìn sắc mặt của nghĩa phụ ta, ta chỉ là bình hoa trang trí mà thôi. Nếu như ngươi thật sự có lòng, không ngại đem ta theo dưới quyền thì hay quá…
Tần Vi Vi nói như trêu đùa hắn.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Nàng cảm thấy Dương phủ chủ có thể yên tâm để cho nàng theo ta sao?! Từng có chuyện cầu hôn lúc trước, từ đó về sau y vẫn một mực đề phòng ta, chỉ sợ ta nuốt chửng nàng. Cho dù là ta bằng lòng dẫn nàng đi, Dương phủ chủ cũng sẽ không cho đi!
Tần Vi Vi im lặng, dĩ nhiên biết không thể được, bất quá vẫn miễn cưỡng cười vui nói:
– Ngươi thật sự xem ta là bằng hữu sao, trước không phải là bởi vì quan hệ nghĩa phụ ta nên ứng đối qua loa chứ?
Miêu Nghị tỏ ra kinh ngạc:
– Làm sao có thể, nếu không xem nàng là bằng hữu, làm sao ta dám giao bằng hữu của ta cho nàng?
Tần Vi Vi lại nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi:
– Nếu ngày nào đó ta xin được nghĩa phụ ta đồng ý, bằng lòng cho đi, ngươi có bằng lòng chứa chấp ta không?
Miêu Nghị hài hước nói:
– Nếu y dám thả người, ta cũng dám thu nàng.
Một ngọc chưởng giơ lên trước mặt Miêu Nghị, Miêu Nghị sửng sốt, chợt tỉnh ngộ, lại là trò này. Hắn nhìn ánh mắt Tần Vi Vi có vẻ mong đợi, có hơi bất đắc dĩ phất tay, bốp một tiếng, vỗ tay với nàng.
Nói là tới uống chén trà, thật ra thì cũng đúng là thời gian uống chén trà, Miêu Nghị liền nói lời cáo từ:
– Ta đã nói đi một lát sẽ trở lại, không tiện để cho bằng hữu chờ lâu!
Tần Vi Vi lệnh cho Hồng Miên, Lục Liễu dắt long câu theo đưa tiễn, mang theo vật cỡi tự nhiên không phải là đưa đến sơn môn đơn giản như vậy.
Miêu Nghị mời nàng dừng bước, Tần Vi Vi lại cố ý đưa xa:
– Người tới là khách, nếu hai ta đã như bằng hữu, bằng hữu của ngươi cũng chính là bằng hữu của ta. Đã có bằng hữu đến chỗ ta, lý đâu không gặp?!
Cả bọn ra khỏi sơn môn Thiếu Thái sơn, giục vật cỡi chạy nhanh, rời đi núi rừng chỗ ở Thiếu Thái sơn. Vừa đến đầu đường quan đạo, trong rừng rậm bên cạnh cũng chạy ra gần hai mươi kỵ sĩ.
Vừa thấy là Triệu Phi và Tư Không Vô Úy, Tần Vi Vi không nghĩ tới là hai vị này, lúc trước đã gặp ở Trấn Hải sơn, lập tức tiến lên làm lễ ra mắt.
– Lên đường thuận buồm xuôi gió!
– Bảo trọng!
Không nói nhiều lời, Miêu Nghị cười chắp tay cáo từ, sau đó cùng cả bọn chạy nhanh đi, chạy về phía tiền đồ trước mặt.
Tần Vi Vi đột nhiên giục vật cỡi quay đầu vọt tới đỉnh núi gần đó.
—————