Về phần Linh Ảo Xích hoàn toàn là dùng để hù dọa Miêu Nghị, lúc này Linh Ảo Xích hoàn toàn trống rỗng, còn chưa kịp bổ sung năng lượng, cũng không thể thi triển.
Nhưng lại đủ để chấn nhiếp Miêu Nghị, làm Miêu Nghị không dám khinh cử vọng động. Dù sao hắn chưa cầm Linh Ảo Xích trong tay, vẫn chưa biết tình huống hiện tại của Linh Ảo Xích có vấn đề.
Nói đi thì nói lại, dù không có Linh Ảo Xích, Miêu Nghị cũng không dám khinh cử vọng động. Hắn tự biết mình, không cách nào kéo dài thời gian điều khiển Huyền Âm Bảo Kính, hơi lâu một chút hắn sẽ tiêu hao không chịu nổi. Một khi một đòn không trúng, đại chùy kia giáng tới một đòn lôi đình, chắc chắn hắn cũng hóa thành bánh thịt.
Có thể nói là hai bên kiêng kỵ lẫn nhau, nhưng ưu thế ở bên Triệu Linh Đồ.
Hiện trường trầm mặc một trận, bọn Triệu Phi nhìn nhau, ngay sau đó Miêu Nghị lên tiếng nói:
– Ta có thể cho ngươi Huyền Âm Bảo Kính, ngươi bảo đảm sẽ thả chúng ta rời đi?
Thấy đối phương nhượng bộ, Triệu Linh Đồ vui mừng trong lòng, nghĩ thầm quả nhiên đối phương đã bị mình dọa sợ. Y chỉ muốn Huyền Âm Bảo Kính, thấy mọi người kiêng kỵ Huyền Âm Bảo Kính như vậy lại càng thêm muốn lấy cho bằng được, về phần có giết Miêu Nghị hay không, y không có vấn đề, để Miêu Nghị đi cũng không quan hệ, lúc này thề thốt:
– Ta có thể thề với trời, chỉ cần ngươi lưu lại Huyền Âm Bảo Kính sẽ để bọn ngươi rời đi, nếu trái lời thề, xin cho Triệu mỗ chết không tử tế!
– Được!
Miêu Nghị đáp ứng.
Triệu Linh Đồ lại vẫn chưa yên tâm:
– Không nên khinh cử vọng động, ném Huyền Âm Bảo Kính tới đây.
Miêu Nghị xem thử Huyền Âm Bảo Kính trong tay, cười nói:
– Thật ra thì vật này chỉ có quỷ tu có thể điều khiển, những người khác không điều khiển được, ta giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Đang khi nói chuyện thuận tay ném Huyền Âm Bảo Kính ra ngoài.
Triệu Linh Đồ nhận bảo kính vào tay, trong lòng đại định, thu Linh Ảo Xích vào trong nhẫn trữ vật, một tay cầm Trấn Sơn Chùy cảnh giới, một tay kia liếc nhìn Huyền Âm Bảo Kính, không nhịn được lộ vẻ nghi ngờ hỏi:
– Chỉ có quỷ tu có thể điều khiển ư?
Miêu Nghị gật đầu một cái.
Ai ngờ Triệu Linh Đồ tay cầm Huyền Âm Bảo Kính đột nhiên ánh mắt ngưng trệ, tinh thần hoảng hốt, Trấn Sơn Chùy trong tay kia cũng đột nhiên thu nhỏ lại biến trở về nguyên hình.
Hai mắt Miêu Nghị chợt híp một cái, trong con ngươi thoáng qua vẻ tàn khốc không dễ phát giác.
– Giết!
Đột nhiên quát một tiếng chói tai, Hắc Thán chở Miêu Nghị như mũi tên rời cung bay ra, Nghịch Lân thương trong tay gào thét ra tiếng long ngâm ong ong.
Tư Không Vô Úy, Triệu Phi cùng Vương Việt Thiên cũng mạnh mẽ xông tới, Thích Tú Hồng cũng cỡi long câu nhanh chóng quay đầu chạy đi xa.
Phát sinh biến hóa, bọn Lỗ Tư Bình giật mình kinh hãi, nghĩ thầm vì sao Triệu sư huynh sơ ý như vậy, lúc này cầm Trấn Sơn Chùy mà không phòng ngự?
Sau đó ánh mắt vừa chạm vào Triệu Linh Đồ, lại phát hiện y giống như bị đóng băng. Bên ngoài thân thể trong nháy mắt bao trùm lên một lớp băng sương tuyết trắng, mỗi tay cầm một món bảo vật cứng ngắc ở đó.
Khoảng cách gần như thế, Miêu Nghị vung thương xông tới nhanh như điện chớp, đâm một thương thật mạnh vào chỗ lõm dưới yết hầu Triệu Linh Đồ. Thương đâm vào nhẹ nhàng như gỗ mục, ngay cả máu cũng không thấy bắn ra, quả thật là bị đông cứng rồi.
Bọn Lỗ Tư Bình ứng phó không kịp cuống quít công tới, Tư Không Vô Úy cùng Triệu Phi theo cùng hai bên tả hữu đánh tới nhanh chóng xuất thủ cứu giúp, cùng Vương Việt Thiên chặn lại đám người Lỗ Tư Bình công kích, ba cao thủ Thanh Liên cửu phẩm ngăn trở những người này không thành vấn đề.