Lui một bước mà nói, lão nhân gia người tự mua, hoa hồng của ta biết đi đâu lấy đây.
– Ha ha, đùa thôi, đùa thôi, trở về ta lại tìm thương hội dùng giá nội bộ mua là được rồi.
Hoa gia cười hắc hắc, nhìn về phía Miêu Nghị lại hỏi lần nữa:
– Có bao nhiêu?
Miêu Nghị trả lời:
– Hơn một vạn vò.
– Bao… bao nhiêu?
Hoa gia thất kinh, trợn tròn cặp mắt, suýt chút nữa ôm không chắc vò rượu trong tay.
La Bình bị dọa sợ vội vàng đưa tay ra đỡ, giá trị một vò rượu này chính là mười vạn kim tinh, lão lỡ tay đập một cái là hỏng bét, phải ngàn vạn lần cẩn thận.
– Hơn một vạn vò.
Miêu Nghị xác nhận lần nữa.
Hoa gia đã ôm chắc vò rượu nhất thời toát mồ hôi hột, phát hiện mới vừa rồi thật đúng là nói đùa. Hơn một vạn vò, mình muốn mua lại toàn bộ, thật đúng là không chịu nổi, trở về tìm thương hội mua một chút nếm thử là được, không thể nào có khả năng mua hết được.
La Bình lại thỉnh giáo lần nữa:
– Hoa gia, rượu này ta thật sự có thể chính thức thỉnh cầu thương hội phái người tới giám định sao?
– Yên tâm đi.
Hoa gia gật đầu nói:
– Bảo thương hội phái lão Đổng đến đây đi.
Nói xong có Chính Vệẻút không nỡ trả vò rượu ôm trong tay lại cho Miêu Nghị.
Trong lòng Miêu Nghị có thể nói là mừng rỡ không thôi, nhưng kết quả giám định cuối cùng chưa có, hắn không dám cao hứng quá sớm, sợ đến lúc đó thất vọng càng lớn.
Ba người ra khỏi tĩnh thất, La Bình lại tìm đến lão đầu chờ bên ngoài kia, truyền âm dặn dò một phen, người sau ra khỏi đại sảnh bay lên trời mà đi lần nữa.
Trở lại Miêu Nghị thiết yến chiêu đãi Hoa gia và La Bình, chẳng qua lần này lại không dùng linh tửu, mà bảo Tuyết Nhi đi lấy rượu ngon của địa phương tiến cống.
Đã uống thử quỳnh tương ngọc dịch trong tay Miêu Nghị, lại đi uống rượu thường của địa phương tiến cống, đối với Hoa gia mà nói giống như uống nước vo gạo, vừa uống vừa lắc đầu quầy quậy, không thích thú gì.
Vẻ mặt La Bình có hơi cổ quái liếc mắt nhìn Miêu Nghị, nhớ lúc trước khi chiêu đãi mình, hắn mời mình uống chính là linh tửu, bây giờ lại đổi thành rượu bình thường.
Chẳng qua cũng có thể hiểu được, một vò rượu giá trị mười vạn kim tinh, tùy tiện uống một chút mười ngàn vạn bạch tinh sẽ bay đi mất, đổi lại mình cũng không dám, huống chi y cũng có thể nhìn ra Miêu Nghị đang trong thời điểm thiếu tiền.
Miêu Nghị bị y nhìn có chút lúng túng, cũng vì sự hẹp hòi của mình mà cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng vẫn lấy vò rượu lúc trước Hoa gia thử qua ra đãi khách.
Hoa gia rất có cảm giác được yêu mà sợ hãi, liên tục từ chối, nói:
– Giá trị rượu này thật sự là quá cao, mặc dù lão phu muốn uống, thế nhưng sau khi uống truyền ra ngoài, sợ là thương hội sẽ nhận định ta nhận hối lộ, sẽ nghi ngờ lần giao dịch này, vì không ảnh hưởng sự công bằng của mua bán, ta xin nhận tâm ý của sơn chủ thôi.
Lời này làm cho La Bình đứng ngồi không yên, lúc trước khi Miêu Nghị chiêu đãi y, dường như y đã tiêu phí hai vò, nói cách khác, một lần mình đã uống hết hai mươi ngàn vạn bạch tinh của khách. Đây không phải là nhận hối lộ thì là gì!? Y toát cả mồ hôi, chỉ có thể hy vọng rượu mình uống không đáng giá nhiều tiền như vậy.
Thế nhưng Miêu Nghị vẫn mời liên tục, Hoa gia xoa xoa tay nói:
– Vậy thì một chén nhỏ, một chén nhỏ là tốt rồi.
Lão cầm một chén rượu, rót từ trong vò rượu ra một chén, lại nhanh chóng niêm phong miệng vò lại, sau đó thưởng thức từng chút một, híp mắt tấm tắc nói:
– Lưu lão đầu không có lộc ăn!
Dáng vẻ không uổng đi chuyến này.
Lưu lão đầu trong lời lão chính là vị lão nhân đi cùng La Bình lần này làm chân chạy kia.
Miêu Nghị lại mời La Bình hưởng dụng, La Bình liên tiếp khoát tay. Đã uống không ít rồi, thật lòng không dám uống nữa, còn uống nữa mắc nợ nhân tình như vậy không chịu nổi.