Diêm Tu đáp ứng.
Ai ngờ La Song Phi khoát tay từ chối nói:
– Không cần phiền phức, ở đây còn nhiều phòng, cho ta một gian là được. Ta không quan trọng chuyện ăn ở, quan trọng là thuận tiện bảo vệ Đại nhân.
– Không được!
Miêu Nghị nghiêm nghị từ chối:
– Nơi này không có chỗ cho ngươi ở, nhất định phải đi ra ngoài ở. Diêm Tu, lão đi an bài cho y.
Hắn nào dám để cho La Song Phi ở nơi này, để cho đại sắc lang này ở đây, an toàn của Thiên nhi và Tuyết nhi hết sức đáng lo.
Diêm Tu đi an bài, nhưng La Song Phi sống chết không đi, nhất quyết đòi ở lại chỗ này. Dường như y cũng biết Miêu Nghị lo lắng chuyện gì, nghiêm nghị hứa hẹn nếu động tới Thiên nhi và Tuyết nhi một đầu ngón tay, Miêu Nghị có thể đuổi y đi, có thể không giúp y giải quyết thân phận tán tu, giết y cũng được.
Miêu Nghị cũng không kịp nhắc nhở Thiên nhi và Tuyết nhi cẩn thận đối với tên này, ngược lại chính miệng y nói ra trước, có thể nói làm Thiên nhi và Tuyết nhi sợ hết hồn hết vía, quyết định sau này tránh xa La Song Phi một chút.
Bị La Song Phi dùng hết thủ đoạn hết mềm tới cứng, đưa ra vô số lý do, rốt cục Miêu Nghị cũng xiêu lòng, bảo hai nàng dọn dẹp một gian phòng ở viện bên cho y.
Hai nàng lĩnh mệnh rời đi, La Song Phi đi theo bên cạnh Miêu Nghị lải nhải một hồi cũng lui ra, nói là đi ra bên ngoài xem thử hoàn cảnh Đông Lai động.
Miêu Nghị cũng không nghi ngờ gì khác, không ngờ rằng tên này lại lén lút chạy sang viện bên. Thấy hai nàng đang dọn dẹp một gian phòng, y bèn đi tới cửa phất tay nói:
– Hai vị mỹ nữ, trước đó có chỗ đắc tội, xin hãy tha lỗi.
Hai nàng nhìn y lắc đầu một cái, không nhiều lời, duy trì cảnh giác đối với y.
La Song Phi dựa ở khung cửa, vui vẻ nói:
– Nói cho các ngươi biết một bí mật có được hay không? Là có liên quan tới Đại nhân, là ta và Đại nhân cùng nhau trải qua ở bên ngoài, thật là ngạc nhiên vô cùng!
Có liên quan tới chủ nhân? Hai nàng nhìn nhau, cảm thấy tò mò, Tuyết nhi thử hỏi một câu:
– Bí mật gì vậy?
La Song Phi lập tức bắc hai tay lên miệng thành hình cái loa, thấp giọng nói với hai nàng:
– Ta và Đại nhân cùng đi thanh lâu tìm thú vui.
Còn tưởng là bí mật gì, thì ra là chuyện hạ lưu giữa nam nhân với nhau. Sắc mặt hai nàng sượng sùng, Thiên nhi sa sầm:
– La Song Phi, tốt nhất ngươi không nên nói bậy nói bạ, Đại nhân không phải loại người như vậy, còn nói bậy nữa ta sẽ đi nói với Đại nhân.
– Thì ra các ngươi đã biết điều bí mật này.
La Song Phi dang rộng hai tay:
– Đương nhiên ta biết Đại nhân không phải loại người như vậy.
Hai nàng sửng sốt, bị y làm cho hồ đồ.
La Song Phi quay đầu nhìn chung quanh, sau đó mới hạ thấp giọng nói với hai nàng:
– Ta và Đại nhân đi thanh lâu mới biết, thì ra Đại nhân không có năng lực về phương diện kia.
– Năng lực gì?
Tuyết nhi hồ nghi hỏi.
La Song Phi chỉ chỉ đáy quần mình, giải thích:
– Vật của nam nhân ở phía dưới của Đại nhân không được, không thể làm chuyện kia với nữ nhân, các nàng không biết sao?
Thiên nhi cùng Tuyết nhi nhất thời kinh hãi, cùng nhau há miệng thật to, từ từ quay đầu nhìn nhau, tựa hồ rốt cuộc hiểu rõ tại sao Đại nhân một mực không đụng tới các nàng, cuối cùng đã tìm được nguyên nhân.
La Song Phi chú ý tới biểu lộ của hai người, con ngươi đảo tròn liên hồi. Trước đó Miêu Nghị nói hắn chưa từng làm qua chuyện ấy với nữ nhân, La Song Phi còn nghi ngờ, chẳng lẽ ngay cả thị nữ thiếp thân của mình cũng không động tới hay sao?!
Rốt cục hiện tại từ phản ứng của hai nàng, y đã lấy được nghiệm chứng, xem ra quả nhiên Miêu Nghị chưa làm chuyện ấy thật, bằng không hai nàng sẽ không có phản ứng như vậy.