– Đại nhân về rồi, Đại nhân về rồi!
Rất nhanh Thiên nhi cũng chạy ra, hai người quấn quít bên cạnh Miêu Nghị tíu tít một hồi, vui mừng vô kể.
La Song Phi theo sau Miêu Nghị quan sát kỹ hai nữ tử, chợt lên tiếng hỏi:
– Hai người này là thị nữ thiếp thân của ngươi ư?
Miêu Nghị Đi vào phòng khách trong nhà ngồi xuống, gật đầu giới thiệu:
– Đây là Thiên nhi, đây là Tuyết nhi, vị này là La Song Phi, sau này sẽ là người trong động chúng ta.
Thiên nhi Tuyết nhi chào hỏi ra mắt, ai ngờ La Song Phi hừ lạnh nói:
– Thị nữ thiếp thân xấu như vậy sao, thật là xấu hổ với mọi người, làm nhục thân phận của ngươi. Đại nhân, ta khuyên ngươi nên đổi người khác, để ta tìm hai tên khác xinh đẹp hơn cho ngươi.
Có chuyện gì vậy… Thiên nhi cùng Tuyết nhi trong nháy mắt sợ ngây người, cũng không biết lời La Song Phi có bao nhiêu tác dụng đối với Miêu Nghị. Nhưng y có thể nói ra lời này trước mặt Miêu động chủ, hẳn là quan hệ không phải là tầm thường. Tóm lại hai người giống như gặp phải ngũ lôi đánh trúng đầu, niềm vui vì chủ nhân trở về trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, tỏ ra vô cùng kinh hoảng, căng thẳng nhìn chằm chằm Miêu Nghị.
Miêu Nghị đã sớm quen với chuyện La Song Phi thường hay nói hươu nói vượn, bất quá không ngờ rằng tên này lại nói tới thị nữ mình, không khỏi sửng sốt.
Sau khi định thần lại mới giật mình kinh hãi, nhớ tới tính tình sắc lang của tên này, sa sầm sắc mặt:
– Ta cảnh cáo ngươi, tới Đông Lai động tốt nhất thu liễm tính cướp phỉ của ngươi lại, tôn kính hai nàng một chút. Nếu có chỗ nào dám bất kính với họ, đừng trách ta không khách sáo!
– Ha ha! Chớ khẩn trương, ta chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.
La Song Phi nháy nhó với hai nha đầu, miệng huýt sáo:
– Giỡn thôi mà…
Ánh mắt của y toát ra vẻ dâm đãng tà ác, khiến cho hai nàng cảm thấy căng thẳng trong lòng.
– Bảo bọn Diêm Tu tới đại điện gặp ta.
Tạm thời không nói chuyện này nữa, Miêu Nghị phất tay, trước hết xử lý công vụ trong thời gian hắn rời đi quá lâu.
Tuyết nhi lập tức lĩnh mệnh bước nhanh rời đi, Thiên nhi đi theo sau lưng Miêu Nghị tới đại điện, La Song Phi hết nhìn Đông tới nhìn Tây ở phía sau thỉnh thoảng huýt sáo.
Không bao lâu ngoại trừ người có chuyện, bọn Diêm Tu đã tụ tập đông đủ trong đại điện.
La Song Phi bên cạnh vừa thấy tình hình Đông Lai đại điện lập tức vui vẻ, vuốt vuốt chòm lông trên nốt ruồi đen, cảm thấy thú vị. Một động lại có nhiều người như vậy, động chủ đứng phía dưới hồi báo, mã thừa ngược lại ngồi ở vị trí động chủ hỏi han ra lệnh, không hợp với lẽ thường, thật sự rất thú vị.
– Không cần nói chuyện thường ngày, ta tin tưởng lão có thể xử lý tốt.
Miêu Nghị giơ tay lên bảo Diêm Tu dừng lại, hỏi:
– Không có chuyện gì khác chứ?
– Hết thảy bình thường.
Diêm Tu trả lời.
– Thuộc hạ có lời muốn nói.
Lại Vũ Hàm đột nhiên bước ra khỏi hàng ôm quyền.
Miêu Nghị gật đầu một cái, Lại Vũ Hàm lập tức kể lại một lượt chuyện lần trước đi Trấn Hải sơn bị Công Tôn Vũ ức hiếp, Diêm Tu lộ vẻ rất lúng túng.
Thân thể Miêu Nghị ngồi ở trên cao hơi nghiêng về phía trước, cau mày hỏi:
– Công Tôn Vũ biết ta không có ở Đông Lai động sao?
– Cũng không biết.
Lại Vũ Hàm suy nghĩ một chút lại đáp:
– Không thể xác định.
Miêu Nghị lại hỏi:
– Chẳng lẽ Trường Thanh động cũng có tu sĩ cấp Thanh Liên?
– Hẳn là không có.
Chỉ là một động phủ nho nhỏ, có mấy nơi có thể nuôi nổi tu sĩ Thanh Liên.