Đút nửa ngày không ăn, Yêu Nhược Tiên nổi giận, dứt khoát cưỡng ép thi pháp nhét hai viên yêu đan vào bụng hai con long câu.
Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc sau khi nhét yêu đan vào, hai con long câu liền lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu, lục tục phun yêu đan trong bụng ra ngoài.
Yêu Nhược Tiên nhặt lên, lại nhét vào miệng chúng một lần nữa.
Long câu lại khó chịu phun ra ngoài, Yêu Nhược Tiên nhặt lên lại ép.
Sau mấy lần như vậy, Yêu Nhược Tiên quyết đoán thi pháp nhét vào, sau đó dùng pháp lực cưỡng ép chế ngự hai con long câu, không cho chúng phun ra.
Kết quả không bao lâu, hai con long câu bắt đầu chảy máu thất khiếu, bụng phập phồng kịch liệt, dường như khó chịu vô cùng.
Yêu Nhược Tiên thi pháp chú ý phản ứng trong bụng hai con long câu, cuối cùng thở dài một tiếng, khẽ lắc lắc đầu.
Lão không thấy được tình cảnh ruột dạ dày hai con long câu co rút lại luyện hóa yêu đan giống như Hắc Thán trước đây, ngược lại bị năng lượng yêu đan phá phách khiến cho ngay cả nội tạng cũng bắt đầu ra máu. Nếu còn kéo dài như vậy, chắc chắn hai con long câu này sẽ vỡ bụng mà chết.
Yêu Nhược Tiên nhanh chóng thi pháp thu hồi hai viên yêu đan, nhìn chung quanh một chút, xác nhận không có ai lại lấy ra một tiên quả, thổi ra vài đám tinh vân chui vào bên trong cánh mũi hai con long câu.
Sau khi lão giúp hai con long câu chữa khỏi thương thế, buông pháp lực kiềm chế ra, thả hai con long câu rời đi.
Chỉ sợ Miêu Nghị không nghĩ tới lão đầu này hở một chút là đòi đập hắn một giản chết tươi, thật ra vẫn có tấm lòng lương thiện như vậy, lại chịu vận dụng tiên quả chữa thương cho hai con long câu.
Nhìn hai con long câu nhanh chóng rời đi biến mất giữa núi rừng, Yêu Nhược Tiên vuốt chòm râu dơ dáy tặc lưỡi:
– Quả nhiên là không giống, quả nhiên là không giống, chẳng lẽ truyền thuyết đó là thật!? Xem lần này ra lão phu vô cùng may mắn, không thể để cho tiểu tử kia biết chân tướng chuyện này, nếu không chưa chắc có thể lấy được…
Nghĩ đến diệu dụng chuyện này, Yêu Nhược Tiên cười khúc khích một trận, cười thiếu chút nữa chảy nước miếng, đột nhiên hưng phấn hoa tay múa chân:
– Giặc mập, lão phu tới đây!
Một quang cầu thình lình xuất hiện bao trùm lấy lão, trong nháy mắt bắn về phía chân trời, cấp tốc bay trở lại hải đảo.
———–
Trời xanh biển xanh, sóng biếc cuồn cuộn.
Giữa đảo, bên dưới hai ngọn núi đá, Thiên nhi và Tuyết nhi mỗi người một ngọn, hai nàng đứng dưới chân núi giống như châu chấu đá xe, mỗi nàng cầm một cây thương gỗ điên cuồng tấn công hai ngọn núi lớn. Từng thương xuất ra khiến cho đá vỡ tung bay, khí thế cũng coi như là kinh người, bất quá so với hai ngọn núi lớn vẫn cho người ta cảm giác không biết tự lượng sức mình, chuồn chuồn mà lay cột đá.
Ùng ùng!
Thiên nhi xuất một thương đánh vỡ một tảng đá lớn, chấn động khiến cho hai tảng đá lớn giữa sườn núi lay động một trận, cuối cùng mang theo một đống đá lớn có nhỏ có ùng ùng lăn xuống.
Thiên nhi vừa ngẩng đầu ánh mắt nhanh chóng trở nên sắc bén, một tảng đá lớn đang rơi xuống đầu, chỉ thấy nàng nhanh chóng xoay người, toát ra tư thế xinh đẹp của nữ nhân xuất ra một thương, đâm mạnh lên không, tảng đá lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Tất cả đá lớn nhỏ từ trên núi liên tiếp lăn xuống ập xuống đầu nàng một lượt như mưa.
Không thấy Thiên nhi tỏ ra khiếp đảm, chỉ thấy nàng xuất thương như rồng, nhanh chóng di chuyển thân hình, một trận bóng thương chập chùng nhanh chóng đánh vỡ đại đa số đá ập xuống, mặc dù cũng có một số để sót.
Đồng thời lại thấy nàng khẩn cấp tung thân bay lên, giơ chân đạp trên đá lăng không biến ảo thân hình, phi thân đập một thương trúng vào một tảng đá lớn khác ở gần đó.
Bốp, tảng đá vỡ tan, thanh thương gỗ cũng gãy rắc thành hai đoạn.
Giữa mưa đá rợp trời, cuối cùng Thiên nhi rơi xuống nhẹ như bay, nhìn thương gỗ gãy trong tay không khỏi lắc đầu. Giữa công kích liên hoàn nhanh như điện chớp, nàng khống chế lực đạo chưa đúng hỏa hầu, bằng không thương sẽ không gãy.
Nàng tiện tay ném đi đoạn thương gãy trong tay, tung mình về phía đống đá vụn phía sau cách đó không xa. Nơi đó có mấy chục cây thương gỗ cắm tua tủa như lông nhím, rút một thanh lên sau đó chạy như bay trở lại chân núi, những tiếng ầm ầm lại vang lên.
Dưới chân một ngọn núi khác, Tuyết nhi cũng không kém chút nào.
Cơ hồ ngày nào hai người cũng chiến đấu, giữa chiến đấu không ngừng như vậy, hai người đang không ngừng tiến bộ trong cách vận dụng dung hợp nhân, pháp, thương.
Miêu Nghị ở dãy núi gần đó thấy vậy cũng mỉm cười gật đầu một cái, rốt cục hai tên thị nữ của mình đã không còn ngây thơ non nớt không biết gì như trước nữa.