– Còn có việc gì sao?
Miêu Nghị cười khan, dường như có vẻ lúng túng khó mở miệng.
Tần Vi Vi lạnh nhạt nói:
– Có chuyện gì cứ nói.
– Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chính là Đông Lai động ta lần này bị tổn thất quá lớn, nghĩ đến đây thuộc hạ lại ăn ngủ không yên…
Tần Vi Vi chờ hắn nói tiếp, nhưng hắn lại không nói tiếp, tức thì nhàn nhạt nói:
– Không phải là ta đã đáp ứng bổ sung hai mươi người này cho ngươi sao? Chẳng lẽ muốn ta cho thêm gì nữa, thật ra ngươi muốn gì?
– Không phải là ý này, thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở sơn chủ, trận chiến ấy, đến nay thuộc hạ vẫn sợ hết hồn hết vía, tình hình sơn chủ lúc đó quá nguy hiểm…
Nói tới chỗ này lại không nói tiếp, Tần Vi Vi khẽ cau mày liễu:
– Ngươi muốn nhắc nhở ta là ngươi đã cứu mạng ta sao? Muốn ta bày tỏ cảm tạ có phải không?
Không không không!
Miêu Nghị vội vàng khoát tay nói:
– Cũng không phải ý này.
Hồng Miên bên cạnh thật sự là không chịu nổi nữa, không nhịn được hỏi:
– Miêu động chủ, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì, có thể nói thẳng ra được chăng?
– Đại cô cô đừng nóng vội, thật ra thì cũng không có gì, ta chỉ là cảm thấy không đáng giùm sơn chủ…
Miêu Nghị lộ ra vẻ cùng chung cừu địch, chỉ ra ngoài cửa sổ:
– Các vị hãy nghĩ mà xem, sở dĩ sơn chủ gặp nạn là vì có người cố ý dẫn dụ sơn chủ vào ổ mai phục. Thế nhưng tên tiểu nhân hèn hạ đó đến nay còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, thuộc hạ nhớ tới chuyện này lại cảm thấy không đáng giùm sơn chủ…
Hồng Miên, Lục Liễu nhìn nhau, lúc đó hai người không có ở hiện trường, cho nên vẫn chưa hiểu rõ ràng ý tứ thật sự của Miêu Nghị.
Bất quá Tần Vi Vi cũng không nhịn được khẽ cắn cắn môi, bởi vì nàng hiểu.
Còn tưởng rằng người này có chuyện gì, thì ra còn đang băn khoăn chuyện lấy đầu Viên Chính Côn. Cái gì gọi là cảm thấy không đáng vì ta, rõ ràng là chính ngươi vẫn còn muốn tìm Viên Chính Côn tính sổ, cố ý nói lòng vòng xúi giục ta, không hiểu vì sao tên này không chịu thay đổi tính tiểu nhân như vậy…
– Đa tạ Miêu động chủ thông cảm.
Tần Vi Vi không đổi sắc mặt nói.
Không thấy tình cảnh mà mình kỳ vọng, Miêu Nghị có hơi thất vọng, tiếp tục nhắc nhở:
– Sơn chủ, tên kia suýt chút nữa hại ngài mất đi tính mạng, chẳng lẽ ngài chịu bỏ qua cho chúng sao?
Tần Vi Vi đáp:
– Hùng Khiếu nói không sai, thời chiến ai vì chủ nấy, mạnh ai xuất ra thủ đoạn của mình cũng không có lỗi gì, lỗi ở bản thân ta không cẩn thận. Huống chi hôm nay người ta đã đầu hàng Nam Tuyên phủ ta, liều mạng cho Nam Tuyên phủ, ngươi muốn ta làm gì bọn họ nữa?
Vừa nói đến Hùng Khiếu, Miêu đại động chủ nhất thời phấn chấn tinh thần, mắt trợn to mấy phần, xăn hai tay áo lên khiến cho sáu nhẫn trữ vật càng thêm nổi bật, hoàn toàn mất đi vẻ cố ý giả vờ nho nhã, lớn tiếng nói:
– Lão tặc Hùng Khiếu rõ ràng là không yên lòng, thấy ta buốn giết bọn Viên Chính Côn mới cố ý đi ra ngăn ta lại tiếp nhận bọn họ đầu hàng, là cố ý đối nghịch với ta, sơn chủ ngàn vạn lần chớ nên mắc bẫy lão tặc.
– Sơn chủ, thuộc hạ đối với ngài trung thành cảnh cảnh ngài cũng nhìn thấy, thuộc hạ thật sự bằng lòng vì sơn chủ lên núi đao xuống biển lửa. Chuyện này chắc chắn ngài không thuận tiện ra mặt, không bằng giao cho ta làm, thuộc hạ bảo đảm sẽ báo thù tuyết hận cho ngài, hơn nữa sẽ làm tới mức thần không biết quỷ không hay, tuyệt không để người khác coi thường Trấn Hải sơn ta.
Hồng Miên Lục Liễu nhìn nhau lần nữa, thì ra còn có nội tình này, lát nữa phải hỏi thăm sơn chủ mới được.
Hôm nay Tần Vi Vi coi như đã lãnh giáo, nàng rất muốn hỏi thử Miêu đại động chủ ‘Ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa hay không?’ Rõ ràng là tự mình nghĩ ra chuyện đó còn muốn đẩy ta ra để làm bia đỡ đạn, chẳng trách nào hắn muốn đuổi Công Tôn Vũ đi.
Tần Vi Vi cố gắng cưỡng ép mình mặt không đổi sắc, tiếp tục bình thản hỏi:
– Ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị sáng mắt lên, cho là nàng đã đáp ứng, lập tức lén lén lút lút thấp giọng nói:
– Sơn chủ ngài có quan hệ tốt với phủ chủ, có thể nghĩ cách lấy bố trí thành viên thủ hạ của Hùng Khiếu từ chỗ phủ chủ hay không? Tìm được ba tên kia ở nơi nào, đây đối với ngài chắc chắn không phải là việc khó gì.