Quan sát Quý Tú Phương từ trên xuống dưới đã quen cuộc sống chăn êm nệm ấm, không có dấu hiệu phải chịu cực khổ chút nào, Trần Phi hơi yên lòng, xem ra cuộc sống cháu mình cũng không tệ lắm.
Quý Tú Phương bị nhìn như vậy có vẻ ngượng ngùng, đưa tay ra mời:
– Cữu cữu, vào trong nhà ngồi đi.
Trần Phi khoát tay áo một cái, nhìn chung quanh một chút, nhẹ giọng nói:
– Không cần phiền phức, ta chỉ nói mấy câu sẽ đi liền. Tú Phương, con hãy cẩn thận nghe ta nói, sau khi ta đi rồi, con lập tức thu dọn đồ đạc theo cửa Tây rời đi, ta đã an bài người ở ngoài thành tiếp ứng các con.
– Đi ư?
Quý Tú Phương ngạc nhiên hỏi:
– Cữu cữu, tại sao phải đi?
– Tú Phương, không nên hỏi tại sao, con cứ làm theo lời cữu cữu là được, cữu cữu sẽ không hại con.
Quý Tú Phương ngẩn người ra, sau khi trải qua chuyện lần trước, hôm nay gặp lại thấy cữu cữu có vẻ lén lén lút lút, trong lòng không khỏi thấp thỏm, đã mơ hồ đoán được có thể sắp xảy ra chuyện gì, gật đầu một cái, lại thử hỏi:
– Cữu cữu, Miêu tiên sinh chiếu cố mẹ con chúng ta rất nhiều, nếu phải rời đi, có nên đi cáo từ một tiếng với Miêu tiên sinh chăng?
Trần Phi tỏ ra sửng sốt:
– Con nói là Miêu Nghị Miêu huynh đệ ư, bây giờ hắn ở Đông Lai thành sao?
Quý Tú Phương gật đầu nói:
– Bây giờ hắn là động chủ Đông Lai động, cữu cữu không biết sao?
Thật ra thì nguyên bản nàng cũng không biết, Miêu Nghị không có tiết lộ thân phận với nàng, nhưng Đông Lai thành chủ Hứa Tín Lương vào ngày lễ Tết đều đích thân tới bái phỏng thăm viếng nàng. Cũng chính là từ miệng Hứa Tín Lương mới biết được, thì ra Miêu tiên sinh chính là chủ nhân cả cảnh nội Đông Lai thành.
– Miêu huynh đệ là động chủ Đông Lai động ư?
Trần Phi có thể nói là giật mình kinh hãi, không nghĩ tới Miêu Nghị tiến bộ nhanh như vậy.
Y hết sức nghi ngờ, bằng vào tu vi của Miêu Nghị làm sao có thể, chẳng lẽ tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn vượt xa mình tưởng tượng sao?!
Tiếp theo giật mình vì biết e rằng lần này Miêu Nghị sẽ gặp phiền phức.
Thấy cữu cữu cau mày, Quý Tú Phương hỏi:
– Cữu cữu, có vấn đề gì không?
Trần Phi phục hồi tinh thần lại:
– Tú Phương, con không cần phải để ý đến những chuyện khác, chỉ việc làm theo lời của ta, ta sẽ tự đi báo cho Miêu huynh đệ.
Quý Tú Phương gật đầu dạ một tiếng, không dám không nghe, đối với vị cữu cữu làm tiên nhân này, trong lòng nàng vẫn rất kính sợ…
———–
Sau khi rời thành, Trần Phi trốn trong góc vắng, tận mắt nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa chở gia đình cháu mình rời đi, lập tức quay đầu lại gọi long câu giấu trong núi chạy ra, phóng người lên lưng ném bỏ đấu lạp, vội vàng rời đi.
Sau khi biết được Miêu Nghị là động chủ Đông Lai động, y lại không che giấu chút nào, đường hoàng đi thẳng tới Đông Lai động bái phỏng.
– Người tới là ai? Dừng lại trả lời!
Diêm Tu Tay cầm một cặp búa từ chỗ tối vọt ra, ngăn ở trước sơn môn.
Trần Phi ngừng lại liếc nhìn sơn môn Đông Lai động đã được xây mới, chỉ cảm thấy khí thế phi phàm, rộng lớn đẹp đẽ hơn không biết bao nhiêu lần so với sơn môn trước đây, suy nghĩ vị Miêu lão đệ kia quả thật là thích làm dáng phô trương…
– Ta là cố hữu của động chủ Đông Lai động Miêu Nghị, mong rằng bằng hữu thông báo một tiếng.
Trần Phi ôm quyền đáp lời.
– Cố hữu của động chủ ư?
Diêm Tu hơi có vẻ chần chờ, theo như lão biết, động chủ cũng có chút tiếng tăm, nhưng nhân duyên của hắn ở Nam Tuyên phủ cũng chẳng ra gì, ngay cả sơn chủ cũng không hài lòng động chủ, cho nên bằng hữu cũng không nhiều, cừu nhân có lẽ có một ít, cũng không biết người bạn này là từ đâu xuất hiện, không khỏi hỏi:
– Xin hỏi tôn giá tôn tính đại danh?