Hắc Thán chở Miêu Nghị vọt tới, lười nói nhảm. Bởi vì hắn biết Thành Nguyện phủ là địa phương nào, chỉ sợ người mới vừa vào đều phải chịu tội một chút. Huống chi Quý Tú Phương lại là thiếu phụ có nhan sắc xinh đẹp, có quỷ mới biết bên trong nha dịch sẽ xảy ra chuyện gì, ở lâu một hồi chỉ sợ sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Ầm một tiếng, Miêu Nghị thúc long câu chạy như bay tới, Hắc Thán húc tan nát đại môn.
Đừng nói đại môn, cho dù là thành tường nó cũng có thể húc đổ, chở Miêu Nghị vọt vào bên trong đại viện, đám nha dịch cả kinh ôm đầu trốn chui như chuột.
Cùng lúc đó, hai tên tu sĩ Mi Tâm có quang ảnh hoa sen màu trắng nở ba cánh cầm thương vọt ra, chỉ vào Miêu Nghị.
Hai người này chính là hai tên thủ hạ Tần Vi Vi, cũng từng giao thủ chưa phân thắng bại với Miêu Nghị.
Nhìn đại môn bị đụng vỡ, một người trong đó cau mày hỏi:
– Miêu Nghị… Là ngươi sao! Ngươi tới đây làm gì?
Miêu Nghị ôm quyền nói:
– Phiền hai vị phương tiện cho, để ta mang mấy người đi!
– Nói hay lắm.
Người nọ đưa tay nói:
– Nhưng có pháp dụ của sơn chủ hoặc động chủ hay không?
– Không có!
Miêu Nghị lắc đầu một cái, nói:
– Cho nên mới xin hai vị phương tiện cho!
Người nọ cự tuyệt:
– Nếu là bình thường chúng ta không ngại nể mặt ngươi một lần, nhưng hôm nay không được, tại sao chúng ta thủ ở chỗ này, ngươi nên biết rõ ràng.
Miêu Nghị lại nói:
– Ta chạy vội vàng, nhất thời không nghĩ tới, hãy giao người cho ta trước, sau khi trở về ta sẽ bẩm báo với Tần động chủ, có chuyện gì một mình ta gánh vác.
Đối phương lắc đầu nói:
– Như vậy sợ rằng không được!
Miêu Nghị nói:
– Trước hết để cho ta xem thử người như thế nào.
Đối phương lắc đầu lần nữa nói:
– Mang pháp dụ tới rồi hãy nói.
Ngay cả xem thử người cũng không được, Miêu Nghị cảm thấy đối phương ngấm ngầm gây khó dễ cho mình, sắc mặt trầm xuống, quang ảnh hoa sen hiện lên Mi Tâm, thương trong tay chậm rãi chỉ hai người, lạnh lùng nói:
– Thật sự không nể mặt Miêu mỗ sao?
Tên còn lại lúc này thốt nhiên giận dữ nói:
– Ngươi thật sự cho rằng chúng ta sợ ngươi sao!
Trước đây nhiều người như vậy liên thủ đánh lâu không thắng được Miêu Nghị, bọn họ đã tức tối vô cùng. Nếu không phải là Miêu Nghị lọt vào mắt xanh Dương Khánh, hai người cũng sẽ không khách sáo với hắn như vậy, bây giờ hắn gây sự vô lý, coi như bọn họ nắm được cơ hội báo thù.
Hắc Thán giậm bốn vó bất an, cảm nhận được Miêu Nghị tức giận.
Hai bên sắp khai chiến, thình lình thanh âm của Tần Vi Vi từ ngoài tường viện truyền vào:
– Dừng tay!
Hai bên ngẩn ra, đồng thời thu quang ảnh hoa sen nơi Mi Tâm, chỉ nghe thanh âm của Tần Vi Vi truyền tới lần nữa:
– Giao người cho hắn.
Hai tên tu sĩ nhìn nhau, nhất tề nhìn về phương hướng thanh âm ngoài tường truyền tới chắp tay nói:
– Tuân lệnh!
Một người quay đầu lại hỏi Miêu Nghị:
– Muốn người nào?
Miêu Nghị nói:
– Quý Tú Phương, mới vừa bị đưa vào.
Người nọ nhìn về phía quan viên núp ở dưới mái hiên đang run rẩy:
– Đưa người tới đây.
Quan viên kia lập tức gật đầu cúi người rời đi, chỉ chốc lát sau đã đưa Quý Tú Phương hai mắt khóc sưng đỏ tới trước mặt Miêu Nghị.
Nhìn dáng vẻ Quý Tú Phương, dường như nàng cũng không phải chịu tội gì.
Vốn bình thường không có chuyện tốt này, chỉ vì Thành Nguyện phủ đột nhiên có hai tên tiên nhân tới trú thủ, nha dịch ở đây không biết rõ tình huống thế nào, không dám làm loạn, nếu không thật sự không may mắn như vậy.
Vừa nhìn thấy Miêu Nghị, Quý Tú Phương đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó chạy tới quỳ gối trước mặt Hắc Thán, khóc bù lu bù loa nói:
– Miêu tiên sinh, cầu xin ngươi cứu con ta, cầu xin ngươi nể tình cữu cữu cứu con ta đi! Van ngươi cứu con ta…