– Lại càng nguy hiểm! Nguyên chữ Cát nghĩa rất tốt nhưng đối với Dịch lã sư lại bất tường. Dịch là thay đổi, Dịch Cát là thay đổi cái tốt lành hỏi nghĩa là gì? Dĩ nhiên là bất cát.
Dịch Cát buồn rầu lẳng lặng.
Viªn Tử Y lại nói:
– Chữ Cát theo pháp chiết tự thành ba chữ ” Thập nhất khẩu “. Dịch lão sư!
Người ta chỉ có một miệng mà lão sư mười một miệng là thừa mời miệng phải không? Dĩ nhiên đây là thương khẩu, đao khẩu. Cứ đó mà suy thì chuyến này lão sư đến Bắc Kinh bị trúng mười nhát đao thương mà thi thể không đưa về cố hương được.
Con người càng mê tín càng không dám nghe những điều bất tường. Dịch Cát trước nay thái độ khoan hòa, suốt đời phú quý mà bât giờ trên mi mắt bỗng nổi sát khí. Lão liếc mắt nhìn Viên Tử Y cười lạt hỏi:
– Đa tạ những lời kim ngäc của Viên cô nương. Xin hỏi cô nương là môn hạ của ai?
Viên Tử Y mỉm cười hỏi lại:
– Phải chăng lão nhân gia cũng muốn chiết tự để coi số mạng cho tiểu nữ? Nếu vậy là hà tất phải hỏi đến sư thừa?
Dịch Cát cười lạt đáp:
– Cô còn nhỏ tuổi mà chúng ta lại chưa biết nhau. Nhất định cô nương được ai sai khiến đến quấy Dịch mỗ. Dịch mỗ là người lớn không muốn đấu với trẻ nhỏ huống chi ” Hảo nam bất dữ nữ đấu “. Vậy cô nương cho biết người đứng sau lưng để cô xem ai bị trúng mười đao chết bỏ xác nơi đất khách quê người?
Viên Tử Y cười lạt hỏi lại:
– Người đứng sau lưng tiểu nữ ư?
Nàng giả vờ quay lại không khỏi giật mình kinh hãi vì người đứng trên bờ mặc áo xanh bằng vải thô, hóa trang làm nông dân chính là Hồ Phỉ. Nàng mải lý luận với Dịch Cát nên chàng đến từ hồi nào nàng chưa phát giác.
Viên Tử Y giữ vẻ thản nhiên quay lại cười đáp:
– Tiểu nữ coi gã là một tên tiểu tử hốt phân trâu ở trong làng.
Dịch Cát tức giận nói:
– Cô đứng giả vờ hồ đồ nữa. Dịch mỗ nói người đứng sau lưng là nhân vật ném đá dấu tay đẩy cô ra chịu đòn, sao y lại dấu đầu hở đuôi làm trò lén lút, chẳng ra tuồng đại trượng phu chút nào.
Lão đoán kẻ thù ngấm ngầm sai khiến Viên Tử Y đến trước quấy phá cho cuộc
xuất hành của mình gặp điều bất lợi. Người đó tất nhiên biết rõ tính lão hay úy kỵ, không thì nàng nói những điều bất cát làm cho?
Thực ra Viên Tử Y còn muốn quấy nhiễu nữa, nàng thấy lão càng sợ nghe điều bất lợi càng muốn nói những chuyện hung hiểm.
Nàng liền nghiêm nghị đáp:
Địch lão sư! Người ta thường nói: thuốc đắng dã tật, nói thật mất lòng. Tiểu nữ nói những lời trung thực, nghe hay không là ở lão sư, còn việc Cửu Long phái cần có người đến Bắc Kinh mà lão sư không tiện đi thì để tiểu nữ thay mặt cũng được.
Viên Tử Y nhảy xuống thuyền một lát thì Hồ Phỉ theo dõi hành tung tới nơi.
Hôm ấy chàng nhảy xuống sông tắm gội mất cả quần áo không tiện lên bờ. May mà ở chỗ lúc đo trời sắp tối. Chàng chờ đến đêm lần vào nhà hương nông đánh cắp một bộ y phục. Chàng rất quan tâm đến pho quyền kinh đao phổ gia truyền của mình mà chàng vẫn để trong túi áo lót của mình và đều bị Viên Tử Y cuốn mang đi.
Trong lòng nóng nẩy buồn phiền, Hồ Phỉ đuổi đến hôm sau mới kịp nhưng thấy Viên Tử Y cho ngựa đi thong thả chứ không ra kiểu ăn cắp đao phổ rồi xa chạy cao bay.
Chàng hoài nghi mà không sao đoán ra được ý nàng muốn gì.
Hồ Phỉ đã định động thủ đoạt lại nhưng sợ không làm nổi liền ngấm ngầm theo dõi để coi động tĩnh xem nàng có người tiếp ứng chăng? Sau mấy bữa chàng vẫn chẳng thấy gì khác lạ.
Hôm nay đến Dịch Gia Loan ở bờ sông Tương Giang, chàng thấy Viên Tử Y gây hấn coi Dịch Cát lại có ý muốn đoạt chức chưởng môn.
Chàng ngấm ngầm lấy làm kỳ nghĩ bụng:
– Cô này sao lại khoái làm chưởng môn nhiều phái? Hễ gặp chưởng môn là muốn cướp ngôi. Phải chăng cô muốn dương oai trấn chốn giang hồ hay còn có thâm ý nào khác? Xem chừng hai người này sắp đi tới chỗ động thủ. Ta hãy đợi cò trai tranh đấu, mình làm ngư ông thủ lợi, tìm cách đoạt đao phổ đem về.
Lúc này mà chàng lấy cắp con ngựa bỏ đi thật dễ như trở bàn taỵ Nhưng chàng không muốn diễn lại tấn tuồng cũ để Viên Tử Y coi chàng là kẻ bất tài.
Chàng liền từ từ đần gần đầu thuyền để chờ cơ hội đoạt cái bäc trên lưng nàng.
Bỗng thấy Dịch Cát mặt đỏ bừng rồi tím bầm. Lão cất tiếng ấm ớ hỏi:
– Cô nương nói vậy là chê Dịch mỗ không đủ tài làm chưởng môn phái Cửu Long chăng?
Viên Tử Y mỉm cười đáp:
– Không phải thế. Dịch lão sư đi đã bất lợi. Mạng người há phải trò đùa? Sao bằng nhường chức chưởng môn phải Cửu Long cho tiểu nữ. Đây là tiểu nữ vì hảo tâm muốn đỡ tai n¹n cho lão sư…
Nàng chưa nói dứt lời đột nhiên hai hán tử trong khoang thuyền chuồn ra. Trong tay mỗi người đều cầm một cây Cửu Tiết Tiên.
Một hán tử trung niên lên tiếng:
– Con nhỏ này điên điên khùng khùng. Sư phó bất tất hỏi đến thị làm chị Để đệ tử đuổi thị lªn bờ cho khỏi lỡ giờ tốt khai thuyền.
Hắn nói rồi vươn tay trái ra đẩy đầu vai Viên Tử Y.
Viên Tử Y đưa ngón tay khẽ búng vào cánh tay hắn vào bảo:
– Giờ tốt đã lỡ rồi.
Bàn tay đại hán chưa đụng vào vai Viên Tử Y đã thấy khuỷu tay tê chồn và cánh tay mềm rũ xuống.
Một tên đại hán khác quát:
– Đại sư ca! Báo động đi!
Hai người cùng thổi lên một hồi còi lanh lảnh. Hai cây Cửu Tiết Tiên đồng thời quấn vào đầu gối Viên Tử Ỵ Bọn họ không muốn hạ sát nàng nên không đánh vào chỗ nguy hại.
Viên Tử Y thấy hai người đều sử Cửu Tiết Tiên, nàng động tâm tự nhủ:
– Môn phái của chúng kêu bằng Cửu Long phái, đại khái là họ chuyên dùng Cửu Tiết Tiên.
Nàng đã nói chuyện đường dài với Dịch Cát một là để lão rối loạn tâm thần, hai là để dò la võ công cùng gia số của lão. Bay giờ nàng thấy cây tiên đánh tới, trong bụng mừng thầm tự nghĩ:
– Hay lắm! Thế là các ngươi chạm trán bà tổ nhà ngươi sử nhuyễn tiên rồi.
Nàng vung hai bàn tay nhỏ nhắn chụp lấy hai đầu roi nhanh như chớp móc vào nhau. Nàng mỉm cười đứng nguyên chỗ.
Hai hán tử không phát giác, chỉ thấy đầu roi chưa đánh tới người nàng đã dính vào nhau. Cả hai người cùng hết sức kéo m¹nh một cái. Thế là trúng kế của Viên Tử Ỵ Nguyªn hai đầu cây tiên kết thành từng đốt nên càng kéo mạnh càng thắt chặt lại.
Hai hán tử kinh ngạc đến ngẩn người lại kéo mạnh lần nữa. Tý lực hai người này ngang nhau, không ai kéo nhúc nhích được đối phương mà hai đầu nhuyễn tiên càng thắt chặt hơn.
Dịch Cát quát lên:
– Những quân ngu xuẩn lỗ mãng! Mau mau lùi lại.
Lão nắm vạt áo trường bào kéo mạnh một cái, những tiếng lách cách vang lên.
Bảy khuy áo lập tức bật ra. Lão xoay tay kéo ngược về phía sau, lập tức cởi được trường bào để lộ bộ võ phục bên trong, nai nịt gän gàng, đầy vẻ oai phong.
Những người trên bờ số đông là đệ tử cùng bạn hữu của lão, còn một phần là người ngoài. Ai thấy thế cũng nổi tiếng hoan hô.
Viên Tử Y lắc đầu nói:
– Cái này không hay đâu. Đây là thủ pháp Thoát Bào Nhường Vị thì không sao, nhường vị là nhường lại ngôi chưởng môn cho tiểu nữ.
Dịch Cát run lên cảm thấy quả là triệu chứng bất tường. Lão thò tay mặt ra đằng sau rồi vung lên một cái. Tay lão đã cầm cây Cửu Tiết Tiên sáng loáng.
Lão vung tay mặt mà không phát ra tiếng động vì chín đốt cây roi không đụng vào nhau.
Viên Tử Y la thầm:
– Trời ơi! Hỏng bét! Công phu này ta không hiểu được. E rằng bữa nay đến phải mất mặt.
Nàng thấy mỗi đốt cây roi này đều lớn bằng quả trứng gà. Người lão cao lớn đứng ở đầu thuyền coi như cây tháp bằng sắt, lại tay cầm cây tiên to lớn khiến cho oai phong càng thêm lẫm liệt.
Lúc này nhà đò đã kéo neo. Con thuyền ở dưới sông rung rinh không đứng vững.
Dịch Cát vung tay một cái. Cây Cửu Tiết Tiên quăng ra cuốn lấy mỏ neo sắt.
Lão lại vung tay một cái. mỏ neo rớt xuống đánh ” bòm ” một tiếng. Tia nước bắn trung tóe. Neo bỏ xuống rồi, con thuyền lập tức đứng vững.
Nếu cánh tay lão không mang nổi sức nặng bảy, tám trăm cqân thì làm sao nhấc nổi mỏ neo sắt. Cây trường tiên chín đốt vừa và nhuyễn tiên vừa là cương tiên nhưng phải người nội ngoại kiêm tu mới sử dụng được.
Viên Tử Y nghĩ bụng:
– Tý lực của lão này ghê quá! Lão vung tiên không thành tiếng động. Ta chẳng thể dùng sức để địch lại lão mà phải dùng trí mới thắng lão được.
Nàng nghĩ ngay đến thân hình lão to lớn, lại nhiều tuổi rồi thì công lực có thâm hậu nhưng thủ cước chưa chắc đã mau lẹ. Nàng liễn nghĩ ra một kế rồi nói:
Địch lão sư! Tiểu nữ là đàn bà con gái mà tỷ đấu ngay ở đầu thuyền thì bất luận thắng hay bại đều bất lợi cho chuyến đi của lão sự Chúng ta kiếm nơi nào khác để tỷ đấu hay hơn.
Dịch Cát thấy nàng nói có lý nhưng lại không muốn lên bờ.
Viên Tử Y hỏi:
Địch lão sư! Chúng ta nên nói trước. Nếu tiểu nữ thắng được lão sư thì ngôi chưởng môn phái Cửu Long dĩ nhiên được lão sư chắp tay nhường lại nhưng không hiểu quần đệ tử dưới trướng có tâm phục chăng?
Dịch Cát tức quá sắc mặt lợt lại lớn tiếng:
– Không phục thì cũng phải phục. Nhưng cô thua thì sao?
Viên Tử Y cười đáp:
– Tiểu nữ đập đầu bái lão sư làm can gia và yêu cầu lão sư thương mến can nữ.
Dứt lời đột nhiên nàng nhảy vọt lên. Chân phải đạp vào giây lèo thuyền. Chân trái đạp vào đáy lá buồm. Nàng rút cây nhuyễn tiên ở đai lưng vung lên quấn vào khoảng giữa cột buồm, vận kình ra cánh tay níu lấy nhuyễn tiên tung người lên cao.
Tay trái nàng ôm lấy cột buồm, tay mặt lại vung nhuyễn tiên ra quấn lấy cột buồm rồi thi triển thân pháp Nhất Hạc Xung Thiên tung mình lên cao hơn cột buồm, từ từ hạ xuống đứng trên nóc lá buồm.
Thân pháp nhẹ nhàng coi rất ngo¹n mục của Viên Tử Y khiến những người bàng quan trên bến đều nổi tiếng hoan hô.
Trong bọn đệ tử phái Cửu Long có người la:
– Này! Dở trò chơi đó là có ý gì? Ngươi có giỏi thì hãy xuống đấu với Dịch lão sư lừng danh đất Tam Tương về môn Cửu Long tiên.
Dịch Cát hắng đặng một tiếng quấn cây Cửu long Tiên vào ngang lưng. Tay trái lão nắm lấy cột buồm, người lão đã dời khỏi mặt thuyền hai bước. Tiếp theo lão lại bám tay phải để trèo lên.
Cây cột buồm này lớn bằng miệng bát. Tay trái lão không nắm vững được nhưng chỉ kình của lão rất lợi hại, chưởng lực cũng hùng hậi phi thường. Hai tay lão bám vào cột buồm, người lão trèo lên một cách bình yên. tuy thân pháp không mau lẹ và ngoạn mục bằng Viên Tử Y nhưng những tay sỏi đời đều biết là công phu của lão không phải tầm thường.
Viên Tử Y thấy lão còn cách cây cột buồm chừng hơn trượng liền tự nhủ:
– Nếu để lão trèo lên ngän thì khó ăn lắm. Chỉ còn cách ở trên cao đánh xuống, hãy kiềm chế lão trước không để lão trèo lên được nữa.
Nàng liền vung cây ngân ty tiên một cái hô lớn:
– Tiểu nữ có cây Thập Bát Long Tiên còn dài gấp đôi Cửu Long Tiên của lão sư.
Đầu cây tiên rung chuyển trên không chụp xuống đầu lão.
Hai tay Dịch Cát đều không rảnh thì làm sao chống được? Nếu lão né tránh người sẽ tuột khỏi cột buồm. Thế là chưa đánh đã thua.
Bän đệ tử trên bến lớn tiếng thóa mạ:
– Quân mặt dầy kia! Giao thủ như vậy là công bằng ư?
– Con điếm kia! Có giỏi thì xuống đây động thủ!
Bỗng thấy Dịch Cát nghiêng đầu đi. Tay trái lão ôm cột buồm, tay mặt vung cây Cửu Thiết Tiên để đối địch.
Viên Tử Y sợ hai câu nhuyễn tiên đụng nhau sẽ bị quấn lấy. Nàng ít sức giựt lại không nổi tất phải thất bại.
Nàng liền rung tay cho cây Ngân Ty Tiên lảng ra, chờ cơ hội tái chiếm.
Không ngờ Dịch Cát sử chiêu Sáp Họa Cái Đinh múa cây cương tiên bảo vệ đầu và mặt. tay trái lão buông ra. Người lão tung liền bốn năm lần rồi ngồi vững trên nóc cột buồm.
Dưới bến tiếng vỗ tay vang như pháo nổ.
Tuy lão chiếm được lợi thế mà Viên Tử Y lại yên tâm một phần vì nàng thấy lão vung tiên, lực đạo tuy mãnh kiệt nhưng chiêu số không có biến hóa khác biệt, tức là còn kém xa nàng. Về tiên pháp nàng đã luyện đến trình độ rất tinh vi, rất xảo diệu.