Mộc Tử Khâm vẫn không ngừng vùng vẫy bò qua chỗ kia, mặc cho dây xích cứa nát da thịt, tiên huyết chảy dài.
“Ưm…” Khóe mắt Hạ Vân Dương vỡ toạt, khóa sắt trên người lây động dữ dội, bất quá hắn ta vô phương thoát khỏi trói buộc.
“Tử Khâm……” Nhìn thấy Mộc Tử Khâm như vậy, lòng Tiêu Chấn Diệp đau nhói, trái tim cơ hồ bị người ta hung hăng bóp chặt, đau đến ngạt thở.
Hắn bỗng cảm thấy bản thân làm sai rồi.
Triệt để sai lầm.
Hắn hoảng loạn ôm Mộc Tử Khâm khỏi mặt đất, tưởng chừng muốn khảm y vào cốt nhục, tung lung đặt nụ hôn lên môi cùng mái tóc y, “Không có việc gì, Tử Khâm à…… không sao cả……”
Mộc Tử Khâm nhất mực nhìn chằm chằm bức bình phong, nước mắt thi nhau trào ra ngoài, từng cơn nức nở nghẹn ngào, y gắng sức giãy dụa, nề hà Tiêu Chấn Diệp lại ôm y chặt hơn.
Mộc Tử Khâm cắn xuống cánh tay Tiêu Chấn Diệp, y hạ miêng tàn nhẫn tựa một đầu cuồng thú.
Mộc Tử Khâm gắt gao cắn Tiêu Chấn Diệp, sống sờ sờ cắn rớt tầng huyết nhục, máu tươi đầm đìa.
Rồi sau đó, y như thể thoát lực, răng miệng buông lỏng, không khóc không nháo không phản ứng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiêu Chấn Diệp, tùy ý cho hắn ôm.
Ánh sáng ở đáy mắt hoàn toàn biến mất, y an tĩnh nhu thuận như con rối gỗ.
Trông thấy Mộc Tử Khâm biến thành thế này, hô hấp Tiêu Chấn Diệp cứng lại, dùng lực ôm y chặt hơn.
Tâm tình Tiêu Chấn Diệp mạc danh cảm thấy bất an, phảng phất có cái gì đó tan biến khiến hắn thất thố khi vô pháp tìm về.
Hắn chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy Mộc Tử Khâm, tưởng chừng chỉ như vậy, bất an nơi lồng ngực mới vơi bớt đôi phần.
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, hơi cúi đầu nhìn Mộc Tử Khâm: “Ngươi đến dập đầu bồi tội trước linh vị của An Di đi?”
Ngữ khí thăm dò, miễn là Mộc Tử Khâm nói một tiếng ‘Không’ hắn sẽ tức khắc giúp y xử lý sạch sẽ chuyện này.
Tuy rằng khó mà công đạo với Liễu Hạo Diễm bên kia, thế nhưng hắn là đế vương, đế vương chả cần công đạo với bất kỳ ai.
Dù Liễu Hạo Diễm có ly tâm vì việc này cũng chẳng quan trọng, hắn thậm chí đã vì Mộc Tử Khâm chuẩn bị tốt phòng tình huống Liễu Hạo Diễm làm loạn.
Ai ngờ y lại trả lời rằng: “Được”
Chữ ‘Được’ nói vô cùng khẽ, nhưng Tiêu Chấn Diệp nghe rõ ràng.
“Ngươi nói gì cơ?” Tiêu Chấn Diệp tưởng chính mình nghe nhầm rồi.
“Ta nói, được.” Mộc Tử Khâm nhìn Tiêu Chấn Diệp, ánh mắt vô cảm: “Không phải dập đầu bồi tội với Liễu An Di sao? Hiện tại liền đi đi.”
Linh đường Liễu thị.
“Cốp!”
“Cốp……”
Một tiếng lại một tiếng thanh túy vang lên, Mộc Tử Khâm quỳ trước bài dị Liễu An Di dập đầu từng cái.
Trán y bị đập vỡ, máu tươi từ thái dương nối nhau rơi xuống đất, y lại chẳng ngừng động tác.
Tiêu Chấn Diệp và Liễu Hạo Diễm đứng một bên quan sát. Khi trông thấy thân mình y lung lay sắp đổ, tùy thời có thể té ngã, hắn vội vàng tiến lên đỡ y.
“Tử Khâm à….”
Tiêu Chấn Diệp đang muốn nói cái gì, chẳng qua Mộc Tử Khâm lập tức đẩy hắn ra, hết lần này đến lần khác tiếp tục dập đầu.
“Tử Khâm, đừng lạy nữa, ngươi đã dập đầu hai canh giờ rồi……” Tiêu Chấn Diệp đau lòng lôi kéo Mộc Tử Khâm, nhưng y lần nữa đẩy ra.
Tiếp tục dập đầu.
Một cái rồi một cái, nặng nề như thế, máy móc lập lại động tác bái lạy.
Cố chấp đến đáng sợ.
Trước mắt Mộc Tử Khâm toàn bộ biến thành màu đen, đại địa xoay cuồng, y cư nhiên chẳng thèm để ý, cứ cứng ngắt mà dập đầu.
Vị tinh ngọt thình lình dâng lên cổ họng, Mộc Tử Khâm phun ra ngụm máu tươi, tầm mắt y tối sầm, ngã xuống.
“Tử Khâm!” Trái tim Tiêu Chấn Diệp bỗng nhiên ngừng đập, hắn khẩn trương ôm y vào lòng.
Tiêu Chấn Diệp khẽ lắc vai y: “Ngươi làm sao vậy Tử Khâm? Ngươi tỉnh lại đi.”
Chỉ là ngươi trong lồng ngực không hề phản ứng chút nào.
Sắc mặt Mộc Tử Khâm ửng đỏ bất thường, Tiêu Chấn Diệp nâng tay sờ cái trán còn đang chảy máu của y, nhiệt độ nóng tới nổi hắn phải tức khắc rút tay về.
Y phát sốt? Từ lúc nào chứ?
Thần kinh hắn căng thẳng, luống cuống bế Mộc Tử Khâm đi Thái Y viện.
Thời điểm lướt qua người Liễu Hạo Diễm, hắn thoáng dừng bước, giọng nói không nghe ra xúc cảm: “Tử Khâm bồi tội thế này, Liễu tướng quân hài lòng hay chưa?”
………
Mộc Tử Khâm bệnh, trận bệnh này kéo dài rất nhiều ngày.
Sốt cao liên tục tái phát, người cơ hồ không có lúc nào thanh tỉnh.
Vài lần ngẫu nhiên tỉnh lại đều là đầu óc mơ hồ chẳng nhận ra ai, sau đó rất nhanh lại mê man.
Thuốc than luân phiên đưa tới, mỗi lần y tỉnh Tiêu Chấn Diệp sẽ cố gắng đút cho y chút đồ ăn, nhưng y chỉ ăn chút ít đã nôn hết, căn bản ăn không vô bất cứ thứ gì.
Mới mấy ngày thời gian, y gầy đến trơ xương, cơ thể ngày càng suy yếu.
Cả Thái Y viện thúc thủ vô sách, Tiêu Chấn Diệp lòng như lửa đốt, ngặt nỗi chẳng có biện pháp nào.
“Tử Khâm à, ngươi tỉnh lại, nhanh chóng tỉnh lại, trẫm sẽ không đối xử với ngươi như vậy nữa……”
Thế nhưng Mộc Tử Khâm vẫn mê man như cũ, y tựa hồ gặp ác mộng, trong lúc ngủ cũng khóc lóc van xin: “Đừng mà…… đừng giết nó… đừng giết bọn họ…… Ta không dám nữa…… ta sẽ nghe lời……. ta nghe lời…..” nghe thấy lời này, hô
Hô hấp Tiêu Chấn Diệp gần như đình trệ, hắn ôm chầm Mộc Tử Khâm: “Thực xin lỗi…… Tử Khâm……. thực xin lỗi…..”
“Sẽ không….. trẫm sẽ không đối xử với ngươi thế nữa đâu…….”
Cơ mà Mộc Tử Khâm cứ luôn tuyệt vọng khóc trong mơ màng.
Vài ngày qua đi, Mộc Tử Khâm gầy, cả Tiêu Chấn Diệp cũng gầy.
Đáy mắt hắn tối đen, hiển nhiên mấy ngày gần đây chưa từng ngủ ngon.
“Bệ…… bệ hạ…..” Thân vệ hớt hải bẩm báo: “Hạ… Hạ Vân Dương và Phù Nhã phảng nghịch…..được…..được người khác cứu đi……”
Tiêu Chấn Diệp im lặng, hắn chả buồn nâng mắt, tầm mắt cứ mãi dừng trên người Mộc Tử Khâm, thị vệ đứng bên cạnh không dám thở mạnh, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, chờ đợi nộ hỏa của đế vương.
Nhưng Tiêu Chấn Diệp có chỗ nào nổi giận, nửa ngày sau hắn mở miệng nói: “Loại chuyện nhỏ này về sau trực tiếp báo cho Trì thân vương, không phải đại sự thì đừng đến quấy rầy trẫm.”
Hiện tại trong mắt trong tâm Tiêu Chấn Diệp, trừ bỏ Mộc Tử Khâm thì chẳng còn đại sự nào khác.
____________________________