Dận Tường cười nói với Diêu đại nhân đang khẩn trương đến mức chảy đầy mồ hôi.
“Không, không dám làm phiền Thập Tam phúc tấn.” Diêu thị lang tự động cự tuyệt, sau đó mới phản ứng kịp đây không phải trọng điểm. “Hoàng thượng…”
“Hoàng a mã, trừ tình huống của Diêu đại nhân, còn có một vài đại nhân không giỏi quản lý tài sản, cái này cũng bình thường, dù sao thì những đại nhân này đều là người đọc sách thánh hiền mà lớn lên, không có khái niệm gì đối với những tục vật như tiền bạc. Nhi thần cảm thấy cần khống chế những tiêu phí xa xỉ của vị đại nhân đó. Ví dụ như trước đó, A Linh A vung tiền như rác trong xuân hương lầu, hành động như vậy có chút không thỏa đáng. Cần phải có người bên cạnh khuyên can, không thể để đầu óc nóng lên liền quên mất chuyện mình có nợ nần chưa trả xong. Cũng không thể chỉ có bản thân hưởng phúc, đẩy phiền toái lên đầu hậu nhân con cháu.”
Đừng nghĩ rằng các ngươi không có tiền thì không sao, chẳng lẽ các ngươi không có đời sau sao, nhìn xem từng người sinh ra người gì, các ngươi có thể giằng co với gia, nhưng những người con cháu không nên thân kia dám sao, trên người trong sạch sao.
Bị lôi ra làm ví dụ, đầu óc A Linh A oanh một tiếng, vừa thẹn vừa xấu hổ, đúng là hôm kia, hắn có dùng không ít tiền ở Xuân Hương lầu. Thật ra, hắn đã chừng này tuổi, không thể nào lưu luyến những nơi phong nguyệt đó. Chỉ là bị bằng hữu mời, lại bị kích động. Sau khi về nhà, hắn cũng đau lòng những bạc đó.
Nhưng hắn không hề nghĩ đến những chuyện này còn bị Tứ gia biết, đã biết rồi thì thôi, còn bị nói ra trước mặt mọi người trên triều hội. Phải biết Đại Thanh có quy định, quan viên không thể chơi gái.
“Nô tài có tội, kính xin hoàng thượng tha tội.” A Linh A biết nói xạo sẽ không có kết cục tốt gì, không bằng trực tiếp nhận tội. Hoàng thượng vẫn luôn rất rộng lượng đối với triều thần, nặng nhất cũng chỉ là phạt bổng lộc mà thôi.
Nhưng, hắn lại quên Khang Hi đã biết cái gì gọi là dễ tính mang đến hậu quả lúc hắn đãi chính ở tuổi già, ở thời điểm mấu chốt đòi lại tiền nợ, A Linh A này chính là con gà mà Lão Tứ muốn giết gà dọa khỉ. Khang Hi muốn đòi lại tiền nợ, vậy không thể bỏ qua cho A Linh A.
“Trẫm hết lòng lo lắng cho Đại Thanh, các ngươi thì lại tốt rồi, đi vào những con hẻm yên hoa liễu không nói, còn vung tiền như rác, ba ngàn lượng bạc, quả là đại khí. A Linh A, lúc Ung Thân vương cùng Thập Tam hoàng tử đến nhà ngươi đòi nợ, ngươi khóc than như thế nào. Ngươi khóc lại một lần nữa cho trẫm.”
“Nô tài đáng chết. Nô tài đáng chết!” A Linh A sợ tới mức dùng hết sức dập đầu.
“Ngươi làm vậy là do không nhớ rõ, nhưng ở chỗ của trẫm lại ghi rất rõ ràng. Ngươi nói trong nhà ngươi thu không đủ chi nhiều năm, góp không đủ của hồi môn của nữ nhi trong nhà. Thật là một người đáng thương, nếu đã vậy thì trẫm sẽ tứ hôn cho nữ nhi trong nhà ngươi đi đỡ Mông (*), trẫm sẽ bảo nội vụ phủ chi trả của hồi môn này.”
(*) hòa thân sang Mông Cổ.
Sắc mặt A Linh A cứng đờ, loại gia đình như bọn họ, cô nãi nãi trong nhà đều dùng để liên hôn. Ví dụ như, hai vị tỷ tỷ của hắn, đều gả vào Hoàng gia, một người là hoàng hậu, người còn lại là quý phi, đây mới là quy hoạch mà hắn mong muốn. Gả đến Mông Cổ, có lợi ích gì chứ. Hoàng thượng gả công chúa qua còn được xem là liên hôn Mãn Mông, nữ nhi của bọn họ gả qua, cũng không mang lại chỗ tốt gì.
“Nô tài đáng chết, nô tài có tội, sau khi nô tài trở về sẽ suy nghĩ biện pháp trù tính bạc, nhất định sẽ trả lại nợ của Hộ Bộ.” A Linh A lúc này hối hận muốn chết, lúc trước sao hắn có thể nghĩ quẩn như vậy. Biết rõ Ung Thân Vương không dễ gạt, nên trả tiền lúc đó cho rồi.
“Hoàng a mã, nhi thần cho rằng như vậy không ổn, A Linh A không có công lao thì cũng phải có khổ lao, nếu vì tiền mà lại nghèo khổ, vậy cũng thật đáng thương. Vẫn nên dựa theo lời nói của Tứ ca, phái người theo A Linh A, lúc nào cũng sẽ có người nhắc nhở, khuyên can.”
“Không, không, sẽ không, đa tạ Thập Tam gia thương cảm, nô tài ở nhà còn có một chút bảo vật di truyền từ tổ tiên, nhất định có thể gom đủ tiền bạc, nhất định có thể.”
A Linh A biết những chuyện trong nhà mình, nếu bị người mà hoàng thượng phái qua biết được những chuyện mà hắn đã làm, vậy không phải hắn sẽ mất chức sao.
“Hừ!” Xem dáng vẻ A Linh A, Khang Hi sao mà không không hiểu, chỉ là dựa trên mặt mũi của Hiếu Chiêu Nhân hoàng hậu cùng Ôn Hi quý phi, lưu lại mạng của A Linh A.
“Ngươi trở về tự kiểm điểm đi, nếu trẫm lại nghe thấy lỗi của ngươi, thì ngươi liền đi thỉnh tội với Hiếu Chiêu Nhân hoàng hậu cùng Ôn Hi quý phi đi.”
Khang Hi nói một câu, liền cắt đứt tiền đồ của A Linh A. A Linh A nhưng là trọng thần mà hoàng thượng nể trọng, vì các loại nguyên nhân mà A Linh A rất có mặt mũi trước mặt hoàng thượng. Kết quả hôm nay lại bị phạt quay về nhà tự kiểm điểm, còn không nói kỳ hạn, không phải có ý là phải luôn kiểm điểm sao. Lần giết gà dọa khỉ này cũng quá lớn rồi.
“Ung Thân vương dâng sổ con này, thượng thư phòng lấy đi nghiên cứu một chút, trẫm cảm thấy nhiều chỗ rất có đạo lý, trẫm thấy nhiều nhóm ái khanh cũng là thu không đủ chi. Nếu phái người giúp các ái khanh cũng là một tâm ý của trẫm.”
“… Hoàng thượng long ân!” Đám triều thần còn có thể nói cái gì, nói trong nhà bọn họ có tiền, không cần hoàng thượng phái người giúp bọn hắn quản lý tài sản. Vậy khóc than trước đó có ý gì, là khi quân hay kháng chỉ.
“Trẫm cảm thông cho sự khó xử của các ái khanh, cũng hy vọng các ái khanh có thể thông cảm cho sự khó xử của trẫm. Bãi triều đi.” Khang Hi đưa sổ con cho Lương Cửu Công, chính mình tiêu sái rời đi.
” Lão Thập Tam, chiêu này của các người đúng là quá tổn hại rồi.” Lão Thập không dám cầu tình cho A Linh A, lúc này cũng không dám đi tìm Lão Tứ, chỉ có thể tìm Dận Tường để tính sổ.
Nhưng Dận Tường lại không sợ hắn, đặc biệt là khi đứng trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể rụt rè.
“Thập ca, đệ đệ đang làm việc vì hoàng thượng và triều đình, cái gì mà tổn hại hay không tổn hại, huynh thân là hoàng tử Đại Thanh, nên suy xét một chút nên đứng ở bên nào.”
“Ngươi còn dám giáo huấn ca ca.” Lão Thập gần như không xuống đài được, thật ra, hắn đi tìm Thập Tam cũng chỉ là diễn cho A Linh A thấy mà thôi. Dù sao thì cũng là cữu cữu ruột thịt. Nếu lúc này không làm gì, thì sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Hiển nhiên Dận Tường cũng biết nguyên nhân trong đó, nếu thường ngày đối mặt với ca ca, cần hắn lui một bước thì hắn sẽ lui một bước. Nhưng chuyện này liên quan đến Tứ ca, hắn tuyệt đối không thể lui.
“Thập ca, đệ đệ cũng khuyên huynh nên trả lại tiền nợ bạc đi, nếu không Tứ ca bên này…”
“Hả? Lão Tứ bên kia thì làm sao?” Dận Ngã lập tức truy vấn.
“Ha ha ha, không có gì, không có gì.” Thập Tam che giấu, ha ha nở nụ cười, giống như bị người ta làm cho xấu hổ.
Nhưng hắn làm vậy khiến cho tâm can Dận Ngã run rẩy, hắn không biết Thập Tam thật sự lỡ miệng, hay là cố ý diễn cho hắn xem. Không phải, Lão Thập Tam trước kia sẽ không như vậy, đây là một hài tử thành thật, sao bây giờ lại biến thành như vậy.
Nhất định là do Lão Tứ dạy!
“Thập Tam, kỹ thuật diễn này khá đấy.” Dận Đường vẫn luôn đứng ở phía sau hai người nghe lén, nhịn không được, Lão Tứ còn chiêu số gì, hắn không sợ trong cung phái người lại đây. Người trong cung ở quý phủ bọn họ không ít.
“Cửu ca đây là đang oan uổng đệ đệ.” Vẻ mặt Thập Tam vô tội.
“Vậy đệ nói đi, Lão Tứ còn chiêu số gì để đối phó với huynh đệ chúng ta.”
“Khụ khụ, đệ đệ cũng không xác định, chỉ là nghe Tứ ca nói huynh ấy có liên hệ với chủ kênh, Tứ ca hỏi người đời sau có người thiếu nợ không, xử lý như thế nào.”
“Lão Tứ liên lạc với chủ kênh!” Dận Đường bắt được trọng điểm.
“Sao có thể, ta ib chủ kênh nhưng chưa từng thấy nàng trả lời.” Những hoàng tử a ca khác sĩ diện, nhắn qua mấy cái không thấy được câu trả lời, cũng không nhắn nữa. Nhưng Dận Ngã lại mặc kệ, hắn rất tò mò với đời sau, vì thế, sẽ thường xuyên ib chủ bá. Được rồi, thật ra là vì hắn thấy mới lạ với cách gửi đi thông tin này, nên thường xuyên nhắn thử.
Thật ra Dận Tường cũng không biết cụ thể, nhưng chuyện này không quan trọng.
“Tứ ca nhớ đến bệnh tình của đệ đệ, huynh ấy đã hẹn với chủ kênh xong, ngày mai sẽ hỏi giúp đệ một phen.”
“Lão Tứ, Tứ ca có nói với chủ kênh chúng ta là người Đại Thanh sao?”
“Chuyện này, đệ đệ cũng không biết. Cửu ca, Thập ca không muốn biết người đời sau đối xử như thế nào với người nợ tiền sao?”
Dận Đường nhíu mày: “Đối xử như thế nào?”
“Nghe nói sẽ công bố thông tin của bọn họ, khiến cho người trong thiên hạ đều biết những người này mắc nợ.”
“Cái này…” Dận Đường trừng mắt: “Lão Tứ không phải là muốn, vậy quá hèn hạ rồi.”
“Cửu ca, Tứ ca là hạng người gì, là huynh đệ nhiều năm như vậy, huynh còn không biết sao. Việc mà huynh ấy muốn làm, trừ phi là hoàng thượng, nếu không, không ai có thể ngăn cản.” Dận Tường nói xong, vỗ vỗ bả vai của Dận Đường, rời đi.
“Cửu ca, ý của Lão Thập Tam là gì?”
Sắc mặt Dận Đường khó coi: “Có ý gì? Ý là tử hình công khai.”
*
[Hello, chào mọi người, lại gặp nhau rồi. Tôi là Tinh Mộ. Nhìn xem hôm nay tôi ở đâu, cũng không phải là một địa điểm du lịch. Nơi này là nhà mới mà tôi vừa mới tốn thời gian một tuần để tìm. Nơi trước cách hơi xa so với công ty, vì giao thông thuận tiện, nên tôi đi tìm một nơi cách công ty gần một chút. Cũng là chung cư, tổng cộng là mười bốn tầng. Dọn đồ vào là có thể ở.] [Nhìn cách trang hoàng này đi, trông rất mới. Nhà này đã được xây dựng hai năm, không cần lo lắng vấn đề Formaldehyde. Đi vào trong là phòng bếp, dối diện là toilet. Tôi rất hài lòng với việc cả thư phòng lẫn phòng ngủ đều có cửa kính, vì như vậy thì khi nấu cơm, khói dầu hay mùi đồ ăn sẽ không bị lan ra cả căn nhà, kiểu ngay cả chăn cũng có mùi ấy.]“Đây là phòng bếp, chỗ nhỏ như vậy, không nhìn thấy bếp lò, sao có thể thổi lửa nấu cơm.”
“Phòng vệ sinh là chỗ nào, thật là sáng, đó là gương thủy tinh, một khối lớn như vậy, tốn bao nhiêu tiền.”
“Mối khối thủy tinh to như vậy, một chút tạp chất cũng không có.”
“Cửa kính, một khối thủy tinh lớn như vậy làm cửa, cũng quá xa xỉ rồi.”
[Đây là giường, bằng với giường cũ, đều 1m8 x 2m. Còn có bàn, ghế dựa. Đương nhiên, tôi thích nhất là cửa sổ sát đất. Lấy được ánh sáng. Vào mùa đông, có thể nằm ở đây, phơi nắng đọc sách, hoàn mỹ, cho nên tôi muốn mua một cái sô pha cho người lười biếng với những đồ nội thất linh tinh khác.]“Nơi ở này nhỏ như vậy. Xem ra, xuất thân của người đời sau cũng bình thường.”
“Cửu ca, người ta cũng không có nói xuất thân của chính mình, đều là chúng ta phỏng đoán. Huynh không thể vì Lão Tứ và Thập Tam mà giận chó đánh mèo lên người vô tội.”
“Đệ ở phía bên kia sao, nếu không phải hôm nay, huynh thay đệ trả năm vạn lượng, thì đệ có thể có tâm tình để hướng khuỷu tay ra bên ngoài hay không.” Ngày hôm qua, hắn và Lão Thập bị Thập Tam lừa cho một trận, nghĩ Lão Tứ thật sự báo lên màn trời tất cả thông tin của người mắc nợ. Này không phải là tử hình công khai sao, mất mặt trước toàn bộ Đại Thanh.
Dận Đường vội vàng bận bịu để trả tiền, hắn không chuẩn bị duy trì Lão Bát, trả tiền cũng xem như là một lý do, nên hắn giúp một nửa cho Lão Thập.
Sau đó, những huynh đệ khác nhận được tin tức cũng hỏi thăm hắn. Dận Đường tuân theo tư tưởng không thể để một người sốt ruột và xui xẻo, liền dứt khoát lộ ra ám chiêu của Lão Tứ. Là hoàng tử thì đều muốn mặt mũi, ném không nổi. Vì thế, chỉ trong một ngày, những nợ ngân của huynh đệ bọn họ đều thu về hết. Nghe nói lúc người Hộ Bộ rời Ung Thân Vương phủ đều là do thị vệ đại nội hộ tống rời đi.
Tiền bọn họ trả đều là ngân phiếu, người Hộ Bộ còn phải đổi ngân phiếu thành bạc, bỏ vào quốc khố.
Sáng nay lúc rời giường, Dận Đường mới suy nghĩ lại cẩn thận, chính mình đang làm trợ công cho Lão Tứ.
“Thật ra, như vậy cũng tốt, chúng ta không nợ nữa, thì nhẹ cả thân.”
“Ha ha. thân gia nhẹ đi vì không nợ, nhưng Lão Thập à, đệ đừng quên việc nợ gia năm vạn lượng bạc.” Muốn nói vài câu để xóa nợ à, nghĩ hắn là người ngốc hay gì…