Vì thế, Hạ Tiều vừa quay đầu lại đã thấy vị tổ tông nào đó dựa lên cửa nhà bếp, ngậm miếng chocolate đen cậu vừa gỡ bọc tối hôm qua, mắt thì nhìn đăm đăm sang bên này.
Không biết vì sao, cảnh tượng này lại thần kỳ lắm.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Tạ Vấn bỗng mở miệng.
Rõ ràng là hắn tới xem nhà, lại chỉ đi lướt qua một vòng, ngược lại có vẻ có hứng bà tám hơn. Hạ Tiều nhắm mắt đi theo sau, trả lời: “18.”
“Há, nhìn nhỏ xíu.”
Muốn nói tôi lùn chứ gì… Hạ Tiều chửi thầm.
Cậu nhát gan, sẽ thấy không yên lòng khi đứng gần Tạ Vấn, vì thế ba bước lại quay đầu một lần, hi vọng Văn Thời có thể tới cứu mình, dù có kèm theo chửi chết cũng được.
Nhưng Văn Thời lại cố tình giả mù.
“Vậy còn anh trai…” Tạ Vấn cũng liếc nhẹ Văn Thời một cái, ngập ngừng như đang cố ý bỏ bớt từ miêu tả, “Anh trai cậu thì sao? Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạ Tiều nghi mấy chữ linh tinh mà hắn đã lược bỏ là ‘hung dữ’, đang định mở miệng đưa ra đáp án: “Cũng không lớn hơn tôi lắm ——”
Chưa gì đã nghe thấy năm chữ vọng tới từ sau lưng: “Mắc mớ gì tới anh.”
Tạ Vấn cười rộ lên.
Lúc này, Hạ Tiều mới nhớ ra. Trước đây Thẩm Kiều từng nói, đừng tùy tiện kể tuổi của mình với người lạ, nói không chừng lại gặp trúng một nhân vật lợi hại.
May quá, lời cậu nói không cụ thể cho lắm. Vả lại, tên Tạ Vấn này… cũng không phải nhân vật lợi hại gì cả.
Nghe đồn trong nhóm Phán Quan, người tài ba thuộc dòng Trương gia cứ xuất hiện liên tục. Người trong gia tộc cũng tốt, dòng bên khác họ cũng tuyệt, ai cũng là người xuất sắc trong cùng thế hệ. Chỉ có hai nét bị hỏng thôi, thứ nhất là Trương Bích Linh đến tế bái hôm qua, thứ hai là Tạ Vấn đã bị xóa tên.
Ngay cả hai nét bút hỏng này cũng khác nhau.
Nghe nói gia đình của Trương Bích Linh ai cũng có thể chất yếu, bởi thế năng lực có hạn. Nhưng dù vậy, người ta cũng nằm phía trên cái dòng của Văn Thời.
Về phần Tạ Vấn, hắn có mệnh thiên sát, nghiệp chướng đầy người, sao lại đi giúp người khác được? Nên hắn có học cũng vô dụng, buộc phải bị xoá tên.
Chuyện này trở thành một nỗi buồn phiền đối với rất nhiều người, nhưng có vẻ Tạ Vấn không để ý cho lắm.
Hắn bước qua bức danh phả dài thòng đó, không ghét bỏ tới mức làm lơ nó, cũng không dừng bước xem kỹ, mà chỉ liếc một cái rồi nhìn sang chỗ khác như đang ngắm một bức tranh bình thường. Hắn không hề quan tâm.
Văn Thời sung sức ăn hết cả hộp đồ ăn vặt, vô vị, nhưng có còn hơn không.
Anh lại tới tủ lạnh mò ra một hộp sữa bò, uống liền mấy hớp. Chất lỏng lạnh lẽo giúp giảm thiểu cơn đói khát trong cơ thể. Vừa thấy mình ổn hơn chút xíu, anh đã vứt hộp không đi rồi vào lại phòng khách.
Thừa cơ Tạ Vấn không thấy, Hạ Tiều chắp tay trước ngực dập đầu với anh, cầu xin anh hãy cứu mạng.
Lúc Văn Thời đi tới, Tạ Vấn đang đứng trước bức tranh vẽ Tổ sư gia.
Dường như hắn rất có hứng thú với chỗ này, ánh mắt từ chiếc lư hương đựng đầy tro mịn chuyển sang ba chữ ‘Trần Bất Đáo’, lại đưa tầm nhìn về lại bức tranh, thậm chí còn giơ tay lau qua lau lại bộ đồ đỏ thẫm của người trong tranh nữa.
Hạ Tiều suýt chút nữa buột miệng thốt ra: “Không được, không được, anh không muốn sống nữa hay gì mà đụng lung tung lên người Tổ sư gia thế!?”
Văn Thời cũng cau mày nói: “Sờ gì đó?”
Tạ Vấn miết miết đầu ngón tay.
Ngón tay của hắn cũng có màu tái nhợt đầy yếu ớt, vì thế vết đỏ dính trên ngón khá nổi bật. Hắn nhìn chòng chọc vào vệt đỏ đó bằng một ánh mắt kỳ quái suốt vài giây rồi bảo: “Màu áo choàng đẹp quá.”
Văn Thời cứng mặt không phản ứng lại.
Tạ Vấn lại hỏi: “Bức này ai vẽ đấy?”
Cuối cùng Văn Thời cũng mở cái miệng ngọc ngà ra: “Tôi.”
Vẻ kỳ quái lại hiện lên trong ánh mắt của Tạ Vấn.
Văn Thời không vui khi bị người nọ nhìn như thế: “Có vấn đề gì à?”
Tạ Vấn nói: “Cậu từng gặp hắn chưa?”
“Ai?” Văn Thời chưa phản ứng kịp.
Tạ Vấn chỉ vào bức tranh.
Thực ra câu hỏi của hắn lạ lắm. Không ai lại đi hỏi một chàng trai trẻ mới hơn hai mươi tuổi: Cậu từng gặp một ai đó vào trăm nghìn năm trước chưa?
Nhưng khoảnh khắc ấy, Văn Thời cũng không nhận ra điều này.
Anh chỉ đang suy nghĩ, chắc là mình từng gặp Trần Bất Đáo, thậm chí còn được xem là đồ đệ của người nọ. Nhưng đó là chuyện từ đời kiếp nào rồi. Anh đã lui tới trần gian mười hai lần, không còn lo về sống chết, cũng không còn nhớ được dáng vẻ của nhiều người nữa.
Lúc trước khi vẽ bức tranh này, kẻ đi theo Văn Thời chưa phải là Thẩm Kiều, mà là đồ đệ ngay lúc đó của anh. Tiểu đồ đệ chuẩn bị tốt mọi thứ theo lời dặn, nhưng anh lại đứng cả ngày bên bàn, không biết nên đặt bút như thế nào.
Tiểu đồ đệ hỏi có phải bút mực của anh có vấn đề gì không.
Anh nói không phải, chỉ là không nhớ rõ người mình muốn vẽ trông ra sao thôi.
Tiểu đồ đệ rầu lắm, hắn chưa từng thấy Trần Bất Đáo, ngay cả mẫu để tham khảo cũng không tìm ra, lại không đành lòng nhìn Văn Thời tốn thời gian trước bàn, nên cầm một bức vẽ các vị thần phật khác tới.
Thế là một bức tranh được chắp vá từ nhiều nguồn khác nhau đã ra đời.
…
Tiếng chuông đột nhiên vang lên trong phòng, Văn Thời bỗng hoàn hồn.
Tiếng chuông đến từ điện thoại của Hạ Tiều. Cậu bước sang một bên nhận cuộc gọi, biết tài xế dẫn họ đi đến chỗ chôn đã xuất phát, đang chạy sang đây.
Văn Thời liếc lên đồng hồ treo tường một cái, lúc này mới phát hiện là đã 6 giờ, họ dọn dẹp chút xíu rồi lên đường lên núi.
Đề tài vừa rồi bị gián đoạn không hề tiếp tục nữa. Vốn chỉ đang tám chuyện không đâu, Tạ Vấn không tò mò gì thêm, Văn Thời cũng lười nói láo lần nữa.
Hạ Tiều tắt điện thoại, vội dẫn Tạ Vấn xem quanh nhà, sau đó nói tỏ vẻ xin lỗi: “Tôi thiếu cân nhắc rồi, lúc hẹn giờ tôi phải giải thích tình huống mới đúng. Tình huống hôm nay khá đặc biệt, tôi không thể tiếp anh nữa, mai sau vẫn còn cơ hội.”
Văn Thời nói trong lòng: Đúng, tôi còn đang nhìn chằm chằm Tây Bình Viên của ông, ông không chạy thoát được đâu.
Hạ Tiều lại nói: “Tôi hiểu quá trình đi thuê nhà mà, chắc phải xem thêm mấy căn nữa, so sánh rồi chọn chỗ mình thấy vừa lòng nhất. Hôm nay chỉ xem thử, chưa quyết định thì cũng bình thường thôi. Anh về cân nhắc nhé?”
Văn Thời hi vọng hắn đừng có cân nhắc gì hết. Anh không mong sẽ có một thằng quen sống xa hoa mà mình còn chưa rõ độc tính lượn lờ khắp nơi trong nhà đâu.
(*) Mãn Hán Toàn Tịch: đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán cùng với sơn hào hải vị, nói chung là những thứ một con đỗ nghèo khỉ như mình không thể với tới, ngụ ý nếp sống xa hoa.
Ai ngờ nguyện vọng này chỉ mới ló đầu, Tạ Vấn đã nói: “Không cần cân nhắc đâu, tôi sẽ thuê. Chừng nào dọn được?”
Văn Thời lập tức thấy hết sức không vui.
Hạ Tiều thì không thể hiện rõ ràng như vậy, cậu chỉ nói châm chước: “Thực ra tiểu khu này cũng tầm thường, giao thông gì cũng không mấy tiện, lại còn không náo nhiệt nữa.”
Cậu nhìn thoáng qua Văn Thời, gãi đầu nói tiếp: “À mà… tôi nói thật, thực ra còn nhiều chỗ tốt hơn lắm, không cần phải gấp gáp quyết định chọn chỗ này đâu.”
Tạ Vấn nói: “Tôi thấy cần mà.”
Văn Thời: “Tại sao?”
Ngón tay Tạ Vấn từ từ vuốt nhẹ khớp xương gầy của ngón trỏ, mạch máu xanh lá hiện rõ trên mu bàn tay.
Vì sao à?
Vì đây là lần đầu tiên hắn thấy có người ngoan ngoãn lập bàn thờ cúng vái mình thế này.
Và cũng vì…
“Tôi đang bắt người.” Hắn nhìn Văn Thời, mắt chợt cong lên.
Vì câu nói thiếu xác thực này, chàng trai nhát gan với sức tưởng tượng phong phú mang tên Hạ Tiều cứ nổi da gà sau lưng mãi.
Từ lúc 6 giờ, người muốn đưa Thẩm Kiều hết đoạn đường cuối cùng lục tục tới nơi.
Trương Bích Linh nói sẽ cố tới trước đó không hề xuất hiện, trong khi Tạ Vấn bảo mình bận việc lại không rời đi, cầm áo khoác đen đứng giữa đám người thưa thớt.
Hắn đã chủ động muốn đưa, làm chủ nhà như họ cũng không tiện đuổi người, chỉ có thể để hắn đi theo.
Nơi hạ táng khá xa, vách núi hơi nghiêng, mưa lại đang rơi ào ạt, đường thì khó đi.
Chiếc xe chở mười mấy người thong thả bon bon dưới trời mưa. Hạ Tiều ôm hũ tro cốt của ông ngồi phía trước, Văn Thời ngồi kế bên cậu. Bạn bè thân thích lần lượt xếp sau, vì thế đa số người đều ngồi ở nửa trước của chiếc xe.
Lúc xe nổ máy, Văn Thời lơ đãng liếc ra sau.
Anh cứ tưởng loại người không quen người lạ như Tạ Vấn sẽ chọn ngồi im lặng một mình ở hàng ghế cuối. Ai ngờ anh vừa ngoảnh đầu đã thấy Tạ Vấn ngồi ở hàng thứ ba, nghe mấy người trung niên ngồi xung quanh nói chuyện phiếm không ngớt.
Tiếng địa phương của họ rất nặng, Văn Thời cũng không hiểu, anh nghi ngờ Tạ Vấn cũng không hiểu gì đâu, nhưng đối phương đang có vẻ hào hứng lắm.
Văn Thời mặc kệ hắn, kéo mũ tựa đầu lên cửa sổ để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, anh chợt nghe Hạ Tiều gọi khẽ mình: “Anh Văn ơi anh Văn.”
Văn Thời mở mắt ra: “Gì?”
Anh chỉ thấy Hạ Tiều rụt cổ núp tại chỗ ngồi, giọng nói khẽ đến nỗi sắp khóc tới nơi: “Anh nhìn ra sau thử đi, người trên xe đâu mất rồi?”
_______________________________
Tác giả tâm sự:
Không ngược, ngọt sủng, HE, thật đoá nha.
HẾT CHƯƠNG 5 („• ֊ •„)
HẾT QUYỂN 1