Nhưng trong lúc tiến vào thành thì đều bị những tên vệ sĩ hỏi han ít nhiều một số vấn đề về lai lịch của những người này cùng ý định lưu lại bao lâu ở Huyết Hạc Thành.
Những người Huyết Thiên muốn tiến vào trong thành đều thành thật trả lời nhưng mà thật giả thì chắc chỉ có trời mới biết.
Những vệ sĩ Huyết Cốt Môn cũng không để ý lắm, ghi chép lại những tin tức này rồi giao cho mỗi người một cái thiết bài ( lệnh bài bằng sắt), sau đó cho bọn họ vào thành.
Đến phiên Hàn Lập, Hoa Thạch lão tổ không đổi sắc mặt tiến lên một bước, thả ra một chút khí tức Hợp Thể Kỳ, tay cầm một khối linh thạch bậc trung vứt qua, lạnh lùng nói:
“ Ba người, linh thạch còn thừa không cần thối lại.”
Hơn mười tên vệ sĩ huyết giáp trước cổng tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên anh kỳ, bị linh áp của Hoa Thạch lão tổ áp xuống, liền cảm thấy hô hấp không thông, bị bức lùi lại liên tiếp vài bước, trên mặt tức thì biểu lộ ra sự hoảng sợ.
Tên vệ sĩ cầm đầu sau khi nhận lấy linh thạch cũng không còn dám mở miệng ra hỏi gì nữa, vội vàng đưa ra ba cái thiết bài giao cho ba người Hàn Lập sau đó cung kính lùi qua một bên.
Ba người Hàn Lập ngông nghênh tiêu sái tiến vào cửa thành.
“Khí tức mạnh như thế, chắc chắn là tiền bối Hợp Thể Kỳ. Kỳ quái thật, tính cả vị này nữa thì trong tháng này tồn tại Hợp Thể kỳ tiến vào thành cũng sắp hơn ba mươi người rồi.” Tên vệ sĩ cầm đầu sau khi thấy đám người Hàn Lập đi xa rồi, mới thở dài ra một hơi, đưa tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói.
“ Thật là có chút kì quái,những cường giả Hợp Thể kỳ này hình như chỉ có vào chứ không có ra, chẳng lẽ trong thành gần đây có chuyện lớn phát sinh sao?” Một người bên cạnh hồ nghi, nói tiếp một câu.
“ Cũng có khả năng lắm. Các ngươi không thấy trong mấy tháng này cấp trên của chúng ta cũng xuất hiện một ít người lạ sao? Những người này cực kì tâm cao khí ngạo, bộ dáng giống như đều là những người có địa vị, không giống nội môn đệ tử của tông ta.” Một người thấp giọng, lẩm bẩm nói.
“ Được rồi. Không nên nghị luận chuyện này nữa. Mặc kệ trong thành xảy ra chuyện gì, đối với những ngoại môn đệ tử cấp thấp như chúng ta đều không có quan hệ nhiều lắm. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt cửa thành này là được rồi. Chẳng lẽ các ngươi đã quên sự nghiêm khắc của pháp quy bổn môn hay sao?” Tên vệ sĩ cầm đầu nghe vậy thì rùng mình, thanh âm chợt trở nên nghiêm túc, nói.
Những người khác vừa nghe đến hai chữ “ pháp quy” thì đều giật mình một cái rồi ngậm miệng lại. Sau đó đứng thẳng người lại, cũng không dám tiếp tục nghị luận thêm gì nữa.
Lúc này, đám người Hàn Lập cũng đã đi vào sau cánh cửa của Ủng thành.
Ngoại trừ một cái ngã tư đường thật dài, cùng một số quầy hàng đơn giản hai bên thì cũng không thấy kiến trúc khác ở khu vực này.
Không ít người vừa mới tiến vào thành đều ngừng lại một chút trước những quầy hàng này, hoặc cầm lấy vật phẩm xem xét một chút hoặc trực tiếp cùng chủ quầy cò kè mặc cả.
Thần niệm của Hàn Lập quét qua bên trên những quầy hàng này một lượt, sau khi nhìn rõ vật phẩm được trưng bày. Mặc dù phong phú nhưng phần lớn phẩm chất đều không cao, đừng nói là đối với hắn mà đối với tu vi Hợp Thể kì của Hoa Thạch lão tổ cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Vì vậy, đám người Hàn Lập không dừng lại mà đi thẳng một mạch đến cuối ngã tư đường, trực tiếp ra khỏi khu vực của Ủng thành.
Trước mắt chợt sáng ngời lên!
Một quảng trường dài bốn phương thông suốt hiện ra trước mắt, diện tích ước chừng hơn vạn mẫu, ở bốn phía quảng trường trải dài những cửa hàng lớn nhỏ không đồng đều.
So với các cửa hàng bên ngoài, có thể thấy được tài liệu, linh thú, pháp khí các loại không có cái gì là không đầy đủ.
Hoa Thạch lão tổ cùng Chu Quả Nhi vừa thấy cảnh này hai mắt đều trở nên sáng ngời.
“ Trong vòng vài ngày, các ngươi cứ tự do hoạt động đi. Ba ngày sau thì đến đây gặp lại.” Hàn Lập cười nhẹ phân phó.
Trong nửa năm qua, bởi vì đôn đáo đi tìm kiếm tế đàn Thượng cổ, bọn họ chưa từng đặt chân vào thành trì nào. Nếu như đã đến đại lục khác, thì chắc hẳn trong những cửa hàng ở đây sẽ có một ít tài liệu trân quý hoặc bảo vật hiếm thấy mà Phong Nguyên đại lục không có. Nên hai người Hoa Thạch và Chu Quả Nhi tất nhiên nhân cơ hội này sẽ đi mua bán một ít thứ gì đó.
“ Vâng, Hàn sư.”
“Đa tạ tiền bối.”
Hoa Thạch lão tổ cùng Chu Quả Nhi nghe vậy đều rất mừng rỡ, sau khi thi lễ với Hàn Lập liền vội vàng đi đến những cửa hàng trên quảng trường.
Thời gian ba ngày tuy không đủ để hai người bọn họ đi dọc hết các cửa hàng nhưng hẳn là cũng đủ đi hết bảy tám phần.
Hàn Lập lúc này tựa hồ cảm ứng được điều gì, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời một cái. Chỉ thấy trên không trung của tòa thành lớn, sắc trời đã dần chuyển sang chiều tối. Xuyên qua những cấm chế vô hình như có như không liền có thể nhìn thấy trên bầu trời mơ hồ có vài cái mặt trăng khuyết, mà phụ cận hư không lại mơ hồ có màu đỏ tươi.
Chắc chắn không lâu sau đó, toàn bộ bầu trời sẽ thành màu đỏ như máu của buổi đêm.
Không biết nguyên nhân vì sao, Huyết Thiên đại lục lúc ban ngày cảnh tượng cũng giống như Phong Nguyên và Lôi Minh đại lục, nhưng vừa đến đêm thì toàn bộ bầu trời lại quỷ dị biến thành màu đỏ như máu.
Đây cũng là lý do vì sao nó được gọi là Huyết Thiên đại lục.
Nhưng lúc này, Hàn Lập không nhìn về dị tượng trăng khuyết màu đỏ, mà là thản nhiên nhìn qua một chỗ trống rỗng trên quảng trường, một lát sau mặt không biểu tình quay đầu lại, trực tiếp đi về một cái ngã tư liên thông với quảng trường.
“Đại Thừa Kỳ, rốt cuộc cũng kinh động đến cấp bậc này rồi. Nhưng người kia rốt cuộc là có lai lịch như thế nào mà gương mặt lại lạ lẫm như vậy? Xem ra vừa nãy hắn cũng đã phát hiện ra ta.” Hàn Lập vừa rời đi, một nam tử đeo mặt nạ, thân hình ẩn nặc hoàn toàn trong hư không, chau mày thì thào vài tiếng.