Thế nhưng nàng cũng hiểu rõ rằng mọi người chỉ đang bị nhốt tại chỗ Thủy Ấn, tạm thời không cần lo lắng đến tính mạng, nên mới khiến cho trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Thời gian một tháng, đối với những người tu luyện như Hàn lập cũng chỉ như một thoáng qua.
Ngày hôm nay, Hàn Lập đang im lặng nhắm mắt dưỡng thần trong mật thất, nhưng gương mặt hắn chợt động đậy, cánh tay khẽ nhấc lên, chộp vào khoảng không phía trước.
“Bụp”
Một miếng ngọc dẹt màu trắng óng ánh, trong suốt bị hắn chụp lấy trong không gian.
Hắn lẳng lặng đặt miếng ngọc vào lòng bàn tay, rồi khẽ chà hai bàn tay vào nhau.
Miếng ngọc lập tức vỡ vụn, từ trong phun ra một ngọn lửa xanh lục.
“Hàn huynh, đã tới lúc rồi, xin mời đến Triêu Thiên Phong, ta sẽ phải lên đường ngay hôm nay.” Từ trong ngọn lửa truyền ra giọng nói điềm tĩnh của Tà Liên, giống hệt như người thật đang ở trước mắt vậy.
Hàn Lập nghe thấy vậy liền cười, hai tay lại chà xát vào nhau, dập tắt ngọn lửa xanh lục kia, rồi đứng dậy.
Gần nửa ngày sau đó, Hàn Lập dẫn theo Giải đạo nhân và Ngân Nguyệt cùng tới trong một gian mật điện không lớn lắm trong cung điện xanh biếc trên Triêu Thiên Phong.
Tại đó, Tà Liên và hai nữ đệ tử dáng vẻ xinh đẹp đang đứng một chỗ với hai người bọn Kim Soa.
Mà ở trong mật điện này có một pháp trận màu bạc nhạt lớn gần một trượng đang lập lòe tỏa ra linh quang mờ mờ.
“Pháp trận này của ta có thể truyền tống đến một tòa thành cách không xa chỗ tụ họp, sau đó chỉ cần đi thêm trong nửa tháng là sẽ đến được chỗ hẹn. Kim huynh, Hàn đạo hữu, xin mời.” Tà Liên hướng về những người khác, thản nhiên nói.
“Tốt, nếu đã như vậy thì hai người Kim mỗ xin đi trước một bước.” Kim Soa cười hắc hắc, hắn dường như chẳng hề e ngại gì, cùng nam tử tóc dài đứng bên cạnh bước vào trong pháp trận trước mặt.
Linh quang mờ mờ chợt lóe lên, bóng người hai gã Đại Thừa Bạch Quang giới liền biến mất trong truyền tống trận.
Vẻ mặt Hàn Lập không đổi, quay sang nói một tiếng với Giải đạo nhân và Ngân Nguyệt, rồi không ngại ngùng gì tiến vào trong pháp trận màu bạc, cũng bị pháp trận lóe lên truyền tống đi.
Tà Liên nhìn thấy vậy liền cười một tiếng lạnh lùng, rồi cũng dẫn theo hai nữ đệ tử bước vào trong pháp trận màu bạc.
Nửa tháng sau, tại một nơi trong một sa mạc mênh mông bát ngát một màu cát vàng chợt xuất hiện chấn động, trong gió cát quay cuồng, một tòa thành cổ màu vàng đất từ lòng đất hiện ra.
Tòa thành đất này chỉ lớn chừng vài dặm nhưng tường thành bốn phía lại cao đến mấy chục trượng. Hơn nữa, khi một tiếng trống trầm thấp vang lên, lại có từng đội giáp sĩ xông lên trên tường thành.
Khuôn mặt đám giáp sĩ này vô cảm, mặ đủ loại áo giáp, trong tay cầm đủ chủng loại binh khí, chính là một loại rối đặc chế, số lượng chừng hơn một vạn.
Ở trung tâm tòa thành là một cung điện màu vàng kim rực rỡ cao vút.
Cung điện cực kì đẹp đẽ tinh xảo, chẳng những toàn thân như được chế tạo từ vàng ròng, mà trên bề mặt còn phủ đầy các loại ma văn huyền ảo, trên đỉnh có vô số viên ngọc lớn bằng nắm tay với đủ màu sắc, tỏa ra hào quang cực kì đẹp đẽ.
Không lâu sau đó, trên bầu trời vang lên một tiếng Hí.i.i…, ánh sáng trắng tỏa ra ở phía chân trời, rồi từ đó có một thú xa trắng nõn như ngọc hiện ra.
Thú xa dài chừng hơn mười trượng, hình dạng tao nhã đến cực điểm, toàn thân óng ánh trong suốt, phía trước là bốn con bạch giao đang liên tục phun mây nhả khói nhanh như chớp.
Bên trên thú xa có một đôi nam nữ đang sóng vai đứng.
Nam tầm hơn bốn mươi tuổi, gương mặt có màu xanh nhạt, mặc trường bào màu trắng, bên trên lập lòe ánh sáng óng ánh lờ mờ bất định.
Nữ là một thiếu phụ chừng hai mươi, mái tóc đẹp được búi thẳng lên cao ngất, mặc một bộ áo giáp da màu lam nhạt, khuôn mặt cực kỳ thanh tú.
Thú xa chỉ lóe lên mấy cái đã được bốn con bạch giao kéo đến trên thành.
Nam tử giơ một tay bấm pháp quyết, ánh sáng trắng liền lóe lên, thú xa và bạch giao chợt biến mất tăm hơi.
Rồi trên người đôi nam nữ lóe lên độn quang, cả hai đều tự biến thành môt luồng khí trắng, chui vào trong kim điện phía dưới.
Cung điện vẫn yên ắng, không hề truyền ra âm thanh khác thường nào.
Chỉ sau chốc lát, ở chân trời hai phía thành đất lại lóe lên linh quang, có một luồng cầu vồng màu đen và một luồng cầu vồng màu bạc đồng thời xuyên không xuất hiện, sau khi lóe lên mấy cái, đã vươn dài ra hơn trăm dặm tới bên cạnh thành đất, sau đó lóe lên chui thẳng vào trong cửa điện.
Nửa canh giờ tiếp sau đó, từ một hướng khác truyền đến từng đợt tiếng tụng kinh Phật, kèm theo đó là một vầng ánh sáng bảy màu lóe lên, một đội ngũ đông đúc hơn ngàn người bỗng nhiên hiện ra trong bầu trời phía xa xa.
Đội ngũ này nam nữ đều chiếm một nửa, nam mặc kim giáp và kim khôi, trong tay cầm búa, rìu, kiếm, kích; nữ mặc quần áo năm màu, thổi tiêu gảy đàn, tựa như thiên binh và tiên nữ vậy.
Vây quanh những người này là một vầng sáng bảy màu lớn gần một mẫu, lập lòe xoay tròn bất định.
Trong vầng sáng, mơ hồ có cái ghế dựa lớn, bên trên là một bóng người cao lớn khoác trường bào.
Nhóm người này thong dong bay đến khoảng không trên tòa thành đất. Khi vầng sáng bảy màu hạ xuống trước cung điện thì liền tắt hẳn, sau đó một ông lão oai phong, đầu đội vương miện hoàng đế, khoác trường bào bảy màu liền hiện ra.
Sau khi khẽ ho một tiếng, ông lão này nhìn về phía cung điện trước mắt một cái, rồi lạnh lùng bước về phía cửa điện.
Cùng lúc đó, cơ thể giáp sĩ và các tiên nữ trên không liền lóe lên, biến thành những điểm ánh sáng biến mất trong không trung, phảng phất như từ bọt biển biến thành.
Cứ như thế, trong mấy canh giờ sau đó, từ bên ngoài sa mạc lần lượt có từng đám khí màu đen hoặc là một ngọn lửa cháy rực bay đến, một số kẻ có hình dạng kì quái tương tự loài người lần lượt xuất hiện ở thành đất, cũng không nói một lời, tiến thẳng vào trong cung điện màu vàng kim kia.