Điều này cũng khó trách!
Đại trưởng lão Cốc gia Thiên Lê tiên tử không tham dự Chân Linh đại điển này, như vậy rõ ràng Hàn Lập chỉ là một kẻ trợ quyền lâm thời mang danh khách khanh.
Theo thời gian trôi qua những người này vẫn không hề thu liễm, hiển nhiên có ý khiêu khích.
Hiểu Phong tiên tử ở một bên cũng đã phát hiện, thần sắc dần dần trở nên khó coi.
Hàn Lập trong lòng thầm thở dài một hơi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Kim Tửu Bôi trong tay khẽ rung, liền không chút dấu hiệu biến thành bột phấn kim sắc theo ngón tay tan đi.
Cùng lúc đó ngoài thân thân hắn chợt lóe một tầng hỏa diễm màu bạc. Vài ánh mắt có chứa thần niệm bất thiện vừa tiếp xúc ngân diễm, nháy mắt liền như gặp phải ác xà kinh sợ thối lui.
Lúc này Hàn Lập mới khẽ ngẩng đầu, đưa ánh mắt lạnh lùng đảo qua.
Mấy người kia rõ ràng đều là tồn tại Hợp Thể.
Trong đó hai người là trong ngũ đại thế gia xếp gần Vạn Linh Đài với Cốc gia. Ba người còn lại là trong thế gia hàng trung đẳng.
Ba gã Hợp Thể sơ kỳ này phỏng chừng không thấy Thiên Lê tiên tử Hợp Thể trung giai tham dự đại điển, hiện mới động tâm tư không tốt.
Hai người trong ngũ đại Chân Linh thế gia, một người là Đại trưởng lão Phong gia mà ngay từ đầu Hiểu Phong tiên tử đặc biệt lưu ý. Chính là một lão giả Hợp Thể trung kỳ có bộ mặt như mặt ngựa.
Một thân lão này vận lục bào, tay chống một cây quải trượng đen thùi, ánh mắt âm trầm chớp động nhìn Hàn Lập.
Phong gia vốn bài danh thứ tư, với Cốc gia tựa như là kẻ thù truyền kiếp. Đại trưởng lão Phong gia đánh giá khách khanh tạm thời của Cốc gia cũng xem là chuyện bình thường.
Tên còn lại thuộc Lũng gia được tôn xưng là Chân Linh đệ nhất thế gia.
Bất quá vừa rồi dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hàn Lập không phải Lũng gia lão tổ, mà là một gã hắc bào nam tử ngồi bên cạnh, là tồn tại Hợp Thể trung kỳ. Chỉ thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, trên trán có một vết sẹo tím thật sâu, bộ dáng tướng mạo thập phần hung ác.
Gã này tự nhiên chính là tân khách khanh trưởng lão mà Lũng gia mới mượn sức trước đó không lâu. nghe nói họ Huy này tu luyện ma đạo đỉnh giai công pháp Thanh Mang Quyết.
Còn Lũng gia lão tổ mang theo đám Lũng gia tu sĩ ngồi ở hàng sau, lúc này vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không biết ở trong lòng nghĩ cái gì.
Bất quá khi ánh mắt Hàn Lập đảo qua Lũng gia tu sĩ, ngoài hắc bào nam tử hung tợn trừng mắt thì vẫn còn một người dùng ánh mắt cực kỳ oán độc dõi sang.
Thần sắc Hàn Lập vừa động. Hai mắt ngưng tụ trên thân người này một lát, trên mặt lại lộ ra vẻ cười mà không phải cười.
Gia hỏa này là một thanh niên sau lưng Lũng gia lão tổ, khóe miệng có một nốt huyết chí đỏ tươi, chính là Lũng Đông năm xưa tại Mộc tộc bị hắn phá hư chuyện tốt.
Lũng gia thiếu chủ năm đó đau khổ mưu đồ chuyện tình mấy trăm năm, không ngờ bị Hàn Lập một tay chặn ngang. Chẳng những không có được Thiên Phượng chân huyết của Diệp gia mà ngược lại ngay cả Chân Long chi huyết của bản thân mất đi hơn phân nửa.
Hiện giờ hắn lại thấy Hàn Lập, tự nhiên hận thấu xương. Đặc biệt nghe nói Hàn Lập đã tiến giai Hợp Thể, trong vẻ phẫn hận còn cả sự ghen tị thật sâu.
Năm đó nếu hắn mưu đồ thành công. Mấy trăm năm có thể tiến giai Hợp Thể, nói không chừng hiện đã trở thành Lũng gia chi chủ.
Bởi vậy thời điểm Hàn Lập nhìn sang phía hắn, Lũng gia Thiếu chủ không có ý tránh né mà tiếp tục dùng vẻ oán độc vô cùng chằm chằm nhìn Hàn Lập.
Nụ cười Hàn Lập chợt biến mất không thấy, đồng thời trong mắt chợt lóe những tia sáng lam chói mắt.
Lũng Đông đang hung hăng nhìn Hàn Lập, chỉ cảm thấy hai mắt đột nhiên nóng như lửa, tiếp theo trong đầu truyền đến thanh âm ong một cái, giống như bị mũi nhọn hung hăng đâm vào khiến não đầu kịch liệt đau đớn, không khỏi hai tay ôm đầu thất thanh kêu một tiếng thảm thiết.
Nhưng lập tức Lũng gia lão tổ đột nhiên mở hai mắt. Tiếp theo vỗ ra một chưởng quỉ dị vào cánh tay Lũng Đông, một đoàn kim quang chợt lóe lên rồi biến mất không thấy. Vẻ thống khổ trên mặt Lũng Đông cũng biến mất theo.
Hai tay gia hỏa này buông ra thần tình kinh sợ. Nhưng hắn vốn thông minh hơn người, lập tức vội làm đại lễ với Lũng gia lão tổ, trong miệng không ngớt mở lời:
“Đa tạ lão tổ cứu giúp, nếu không thì tôn nhi đã bị người hạ độc thủ!”
Lũng Đông vừa nói vừa vẫn liếc mắt oán hận hướng sang Hàn Lập bên này, lúc này ngoài vẻ ghen ghét còn thêm sự kinh sợ vô cùng.
Hiển nhiên lúc này hắn mới chân chính ý thức được Hàn Lập đã tiến giai Hợp Thể, thực lực so với trước đã cách biệt một trời.
“Hàn đạo hữu là có ý gì, vì sao ra tay với một gã tiểu bối?” Lũng gia lão tổ không để ý đến Lũng Đông, sắc mặt không chút thay đổi hướng sang Hàn Lập hỏi một câu.
Vừa rồi Lũng Đông kêu thảm thiết, lại thêm Lũng gia lão tổ vừa hỏi như thế, tự nhiên khiến ánh mắt toàn bộ chúng tu sĩ thu hút qua đây.
“Không có gì, chỉ là hắn nhìn ta quá mức bất kính, trừng phạt một chút mà thôi. Lũng huynh cảm thấy không ổn sao?” Tia sáng lam trong mắt Hàn Lập chợt tắt, khóe miệng lại nổi một tia lãnh đạm trả lời.
Lời này không chút nể nang thể diện của Lũng gia lão tổ, tự nhiên khiến không ít ánh mắt trở nên kinh ngạc, bốn phía mơ hồ nổi lên một trận xì xào bàn tán.
“Ừm, tôn nhi của ta có chút tâm cao khí ngạo, để hắn nếm chút trừng phạt cũng tốt!” Ngoài sự phán đoán của đám người, Lũng gia lão tổ khẽ gật đầu không có ý truy cứu. Sau khi nói xong thì nhắm hai mắt lại, không hề để ý bất luận kẻ nào.