Kim Ti võng cũng biến đổi theo, khi lớn khi nhỏ, trói chặt nó ở trong.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập vui mừng mỉm cười.
Hắn đưa Kim Ti võng lại gần hơn, quan sát một chút bạch thỏ, rồi không khách khí đem cột vào eo lưng. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống tại vị trí trung tâm của đại trận, không có ý muốn triệt hạ pháp trận.
Hàn Lập hiện tại đang đợi Huyền Cốt đào lấy bản thể Cửu Khúc Linh Sâm rồi hội họp lại với hắn.
Tuy nhiên lúc này Hàn Lập đã lấy Hoa lam (giỏ trúc) cổ bảo từ trong túi trữ vật ra, đặt ở trước người.
Tiếp theo phóng xuất hai túi linh thú có Phệ Kim trùng, để chúng bay vòng vòng trên đầu của mình, hình thành nên một đám mây màu vàng nhạt cực to, sau đó thần sắc mới bình thường, ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Hàn Lập hi vọng với sự bố trí này có thể khiến cho Huyền Cốt thượng nhân thức thời một chút. Tốt nhất là không nên trở mặt, thành thật đưa Linh Sâm cho hắn. Bởi vì hắn biết rất rõ chỉ cần thực lực của mình biểu hiện không tệ thì minh ước giữa hai người mới có khả năng tiếp tục duy trì.
Đương nhiên nếu đối phương thực sự có sát ý, hắn sẽ không khách khí tiên hạ thủ vi cường.
Mà mặc kệ công dụng thần kỳ trợ giúp ngưng kết Nguyên Anh của Cửu Khúc Linh Sâm có đúng hay không thì hắn vẫn phải thu thập.
Dù sao danh khí của linh vật này thực sự quá lớn, cho dù không có tác dụng như trên nhưng chắc chắn sẽ có tác dụng diệu kỳ khác.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập không nhịn được mở mắt ra, xem xét hóa thân bạch thỏ kia.
Kết quả tình hình trước mắt làm hắn ngẩn ngơ.
Bởi vì tinh thần của nó không như lúc nãy, hoàn toàn nằm bẹp xuống, bộ dáng hữu khí vô lực.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, biết bản thể của nó đã bị Huyền Cốt đào lên, nếu không sẽ không thành như vậy.
Lập tức Hàn Lập nhìn chăm chú bầu trời phía trên rừng cây.
Sau thời gian khoảng một bữa cơm, đoàn mây mù do Huyền Cốt thượng nhân biến thành cuối cùng đã bay thẳng đến bên trên pháp trận rồi sau đó mới ngừng lại.
Nhưng lão quái không thu lại pháp thuật, mà lơ lửng trên không trung, không nói gì.
Thần sắc Hàn Lập không chút thay đổi, đứng dậy, giương mắt nhìn đám mây mù, cũng không có ý tứ muốn mở miệng.
Sau hồi lâu âm thanh lạnh lùng của Huyền Cốt mới vang lên.
“Bộ dáng ngươi làm như đang gặp phải cường địch, vậy là có ý tứ gì?” Lời nói nghe cực kỳ băng hàn.
“Không có ý tứ gì cả, chỉ là tu vi tại hạ thực sự quá thô thiển, rất sợ tiền bối đột nhiên trở mặt hạ độc thủ mà thôi.” Hàn Lập bình tĩnh trả lời.
“Hừ! Ngươi không khỏi quá đa tâm đi. Ta nếu như không muốn cho ngươi linh vật, vậy hà tất phải đưa ngươi đến một nơi xa xôi thế này? Đừng quên rằng ta còn cần ngươi xuất thủ trợ giúp đối phó với tên nghịch đồ kia.” Dường như Huyền Cốt đang cường hành áp chế nộ khí để giảng giải.
“Tiền bối không biết có một câu gọi là “trước khác nay khác” sao? Khi tiền bối vừa tiến vào Hư Thiên điện, đích xác cần vãn bối hỗ trợ nhưng hiện tại tiền bối đã có trợ thủ khác nên Hàn mỗ không dám chắc chắn tin tưởng.” Hàn quang trong mắt Hàn Lập bắn ra giống như đao sắc kiếm bén, nhìn chòng chọc đối phương.
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Thanh âm Huyền Cốt càng trở nên lạnh lẽo, ẩn ẩn lộ xuất vẻ giật mình.
“Tiền bối không cần giả bộ nữ, gọi vị kia ra đi. Vừa rồi hắn hóa hình truy tìm Linh Sâm đã bị tại hạ nhìn thấy rồi. Không cần lấp la lấp ló nữa.” Hàn Lập nhíu mày, không kiên nhẫn nói.
Nghe xong lời này, Huyền Cốt liền trở nên im lặng, nhưng không lâu sau trong đám mây mù vang lên thanh âm hùng hậu của nam tử kia.
“Tiểu tử, ngươi làm sao phát hiện được ta? Ta không tin ngươi có khả năng nhìn ra Hóa hình chi thuật.” Nam tử không khách khí hỏi.
“Tại hạ không có hứng thú trả lời vấn đề đó. Vãn bối hiện tại chỉ muốn hỏi Huyền Cốt tiền bối một lần nữa là tiền bối muốn cùng đấu đá với tại hạ, dẫn đến kết cục lưỡng bại câu thương để tiện nghi cho tên nghịch đồ Cực Âm kia sao?” Thần sắc Hàn Lập mang một tia trào phúng hỏi.
“Lưỡng bại câu thương?! Ngươi cũng quá tự đại đó! Mặc dù giết ngươi phải mất chút sức lực nhưng cái giá nho nhỏ ấy, lão phu vẫn có thể xuất ra được.” Nói xong lời này, từ trong đám mây mù đột nhiên bắn ra một đạo hoàng quang, công kích lên quang tráo của đại trận.
Vòng bảo hộ đột nhiên biến đổi, từ màu vàng chuyển thành màu đỏ, vị trí trung tâm chợt trở nên cực kỳ nóng, giống như một cái lò nướng vậy.
Hàn Lập thấy cảnh này, thần sắc không thay đổi, chỉ thở dài một tiếng, cánh tay nhấc lên, một đạo pháp quyết màu xanh bắn ra nhập vào quang tráo.
Nhất thời màu vàng, đỏ sau vài lần thay đổi, liền khôi phục lại vẻ ban đầu giống như mộng ảo mà thôi.
“Di! Ngươi đã làm gì trận kỳ của ta?” Âm thanh giật mình trong đám mây truyền ra.
“Động tay động chân? Nếu làm thì cũng là do các hạ làm chứ!” Hàn Lập không có ý tứ muốn hồi đáp.
“Hừ, giỏi lắm! Cái Kim Ti cầu kia của ta ngươi dùng không tệ lắm.” Lời nói Huyền Cốt bỗng nhiên thay đổi, trở nên lạnh lùng.
“Cái gì? Chẵng lẽ ngươi…”
Thần sắc Hàn Lập đại biến, nghĩ đến cái gì đó liền rứt Kim Ti võng ném ra xa.
Nhưng thanh âm của Huyền Cốt chưa dứt thì Kim Ti võng liền chợt lóe, màu sắc trở nên đen kịt.
Tiếp theo nó hóa thành một luồng hắc khí cực kỳ nhỏ, nhanh chóng bắn tới thân hình Hàn Lập, đem hắn nhốt vào trong rồi lập tức co lại. Mà con thỏ ở trong võng không cần hỏi cũng biết bị bỏ lại nhưng nó vẫn không động đậy, dường như đã lâm vào trạng thái hôn mê.
Đột nhiên bị vây như thế, cho dù Hàn Lập có trấn định đi nữa thì thần sắc cũng khẽ biến.
“Tiểu tử, tư vị Âm Hồn ti như thế nào? Bây giờ ngươi còn có thể vận dụng được pháp lực sao?!” Lúc này Huyền Cốt đắc ý cười lớn.
Hàn Lập nghe vậy, trong lòng cả kinh, sắc mặt trở nên tái xanh.