Nhìn đến đây, Hàn Lập không khỏi mơ hồ.
“Trong này chính là…” Tuy đã thấy chiêu bài nhưng Hàn Lập cảm thấy khó tin không khỏi quay sang hỏi Văn Tường.
“Tuy không muốn thừa nhận việc này, nhưng nơi này đích xác chính là Đăng Tiên Các” Văn Tường lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Được rồi! Ta liền đưa ngươi đến trong này, tiền bối phụ trách Đăng Tiên Các tính tình có điểm quái dị! Đạo hữu nên chút ý một chút” Văn Tường phất tay cáo từ Hàn Lập, trước khi chia tay đã truyền thanh cảnh báo.
Hàn Lập thản nhiên nhìn tới người thanh niên dần biến mất, sau đó lơ đãng lắc đầu, thần sắc như thường hạ xuống trước lâu các, chậm rãi đi vào.
Nhưng hắn mới vừa đi tới trước cửa, bên tai liền truyền đến một tiếng thanh âm có chút âm lệ.
“Tiến đến đây đi! Cửa ở chỗ này”.
Nghe xong lời này, trong lòng Hàn Lập không khỏi rùng mình, nhưng cũng nhanh chóng đi vào lầu các.
Đi vào bên trong lầu các, Hàn Lập cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
Bên trong chính là hoàn toàn tương phản với bên ngoài, trang hoàng hoa lệ vô cùng.
Mặt đất trải thảm màu hỏa hồng được làm bằng ti trù trân quý, trên vách tường nạm vàng khảm ngọc, vô số bảo thạch bề mặt không ngừng lóe sáng, có vài loại Hàn Lập cũng không biết là loại hoa thảo diễm lệ nào, đặt ở mấy góc sáng sủa.
Mà đối diện Hàn Lập hé ra một chiếc thạch sàng (giường đá) cổ quái, chiếc sàng này phóng ra dị quang mênh mông, tuy không biết là được làm từ vật liệu gì nhưng khẳng định phải là phi thường trân quý.
Phía trên, một trung niên nhân sắc mặt tiều tụy đang nằm đó, người này mặc một chiếc áo bằng da yêu quái (bì yêu) màu hỏa hồng huyễn lệ, hai tay ôm một viên trân châu lớn màu trắng, đang nhìn Hàn Lập.
” Xin chào tiền bối, tại hạ phải làm thủ tục định cư, xin hỏi có phải tiền bối phụ trách việc này không?” Hàn Lập nén cảm giác ngạc nhiên trong lòng xuống, khom người thi lễ cung cẩn hỏi.
“Định cư? Có bảo nhân chứ?” Trung niên nhân ho nhẹ một tiếng, hữu khí vô lực hỏi.
“Có!” Hần Lập lấy ra văn thư Cố gia nhân cấp, tiến lên hai bước đem giao cho trung niên nhân.
Hắn cũng không dám cười người này, bởi vì linh lực dao động trên người đối phương rõ ràng nói cho hắn biết người này chính là một tu sĩ cường đại thực lực đã đạt đến Trúc cơ Hậu kỳ.
Trung niên nhân tiếp nhận văn thư trong tay Hàn Lập, thoáng đảo qua rồi đặt xuống, trong mắt tinh quang chợt lóe, bắt đầu dò xét hắn.
“Ta nghe nói có một tu sĩ mới lên đây, lấy tu vĩ ngũ tầng liền đánh bại người trong hộ vệ đội, không phải chính là ngươi chứ!” Bàn tay trung niên nhân vuốt ve khỏa trân châu trong lòng, có chút thờ ơ, đột nhiên hỏi.
Nghe được câu hỏi của đối phương như vậy, Hàn Lập trong lòng cả kinh, miệng vội vàng khiêm tốn nói: “Vãn bối chỉ là may mắn mà thôi! Cũng không phải là thật”.
“Hừ! May mắn…” Người này cười lạnh hừ một tiếng.
Thấy vẻ mặt đối phương, Hàn Lập khé nhíu mày, đồng thời trong lòng có chút nghi hoặc.
“Tràng tỷ thí này chính là sự tình ngày trước, người này như thế nào mà biết được?”
Phản phất nhìn ra Hàn Lập có chút khó hiểu, trung niên nhân đem nắm thật chặt bì yêu trên người, thần sắc bất động nói:
“Tên gia hỏa hộ vệ đội bị ngươi đánh bại cũng chính là tên đệ tử bất tài của ta, không ngờ lại bại trong tay đối thủ có tu vi thấp hơn, ta đã cho hắn đi diện bích rồi, dĩ tác trừng giới (xử lý kỷ luật)”.
Vừa nghe thấy lời này, Hàn Lập có chút ngẩn ngơ, miệng cười khổ.
Cái này không phải là rất xảo hợp sao! Chẳng lẽ vị này muốn trả thù cho đồ đệ?
Hàn Lập có điểm bất an.
“Yên tâm, sự tình này chính là của vãn bối các ngươi, ta sẽ không lấy lớn hiếp nhỏ. Nhưng năm năm sau, ta hy vọng người cùng tên đồ đệ bất tài của ta tỷ thí một hồi, bất luận là thắng hay thua ta cũng đều không truy cứu chuyện này” Trung niên nhân liếc mắt nhìn Hàn Lập, băng lãnh nói.
“Một khi tiền bối đã có yêu cầu, vãn bối đương nhiên sẽ không cự tuyệt!” Hàn Lập trong lòng khổ sở không ngớt, miệng lập tức đáp ứng.
Thấy Hàn Lập đáp ứng rõ ràng như vậy, trung niên tu sĩ không khỏi rùng mình nhưng lập tức lại lộ ra vẻ hài lòng.
“Về việc định cư lúc nãy, ta sẽ cấp cho ngươi!” Bạch quang chợt lóe trên tay, trân châu bỗng nhiên biến mất, trung niên nhân đứng dậy bước tới châm rãi nói.
Cái gọi là thủ tục định cư trên đảo rất đơn giản, trung niên nhân xuất ra một khối kim sắc thư sách, điền tên Hàn Lập vào đó, đương nhiên lục sắc ngọc bài lúc trước của Hàn Lập tự nhiên là phải thu lại, mà đổi thành một cái lam sắc ngọc bội.
Ngọc bội này lam quang lấp lánh, cũng chính là một kiện pháp khí cấp thấp, nghe trung niên nhân nói, vật ấy có hiệu quả tị thủy, ở trên đảo cũng khá hữu dụng.
Nhưng tiếp sau đó, trung niên nhân lại lấy ra từ trên người một kiện ngân sắc họa sách, vứt cho Hàn Lập.
“Địa phương trên mặt có kim quang nghĩa là đã có người ở đó, còn lại là nơi có thể tu luyện, ngươi chính mình tự lựa chọn đi! Khụ, khụ….” Trung niên nhân thân thể tựa hồ có chút không khỏe, mới nói được mấy câu liền không ngừng ho nhẹ, hình dạng như đang mang bệnh nặng.