Đám đồng môn Hoàng Phong cốc Lưu Tĩnh đương nhiên không biết suy nghĩ của Hàn Lập. Nhưng vừa nói đại chiến tối nay thì mỗi người đều lộ ra vẻ mặt mong chờ, cùng chút hưng phấn.
Trong bọn họ ngoại trừ hai ba người như Lưu Tĩnh ra thì hầu hết đều không có kinh nghiệm giao thủ với tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Điều này cũng là nguyên nhân quan trọng mà Hàn Lập không đánh giá cao hành động lần này.
Hàn Lập luôn luôn cho rằng, tu sĩ không dùng máu tẩy lễ thì cho dù tu vi cao đến đâu, lúc đối mặt với đối thủ giàu kinh nghiệm, nhất định sẽ bị thiệt rất nhiều. Không cẩn thận thì sẽ mất mạng cũng không phải điều đáng ngạc nhiên. Cho nên hắn nhìn thấy mấy người này đang nói cười, trong mắt ngẫu nhiên lộ ra vẻ cổ quái.
Dù sao tu sĩ có thể tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, có ai là không chịu trăm nghìn cay đắng mới có tu vi như ngày hôm nay. Nhưng sau trận chiến tối nay, những người này rất có thể bị vùi thây nơi đây, nghĩ đến thật sự cực kỳ tiếc hận.
“Hàn sư đệ, có thể bồi ta một chút được không?” Trần Xảo Thiến đang cười nói với Chung Vệ Nương, lúc nhìn qua gương mặt Hàn Lập thì không biết sao lại mở miệng ra mời.
Một câu này, không chỉ làm Hàn Lập ngạc nhiên, mà ngay cả mấy tên đồng môn của Trần Xảo Thiến cũng cứng lưỡi, há hốc mồm.
Bọn họ đều dùng ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn Hàn Lập và vị tiểu sư muội luôn lạnh lùng với nam tu sĩ này.
Nhìn thấy bộ dáng hắn dường như có chút ngơ ngẩn, ánh mắt Chung Vệ Nương chuyển chuyển không biết đang nghĩ gì. Nàng đột nhiên kề tai vào tai Trần Xảo Thiến, nhỏ giọng nói vài câu.
Nhất thời vị Trần sư muội đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, rồi mới bước ra khỏi đại sảnh, ra vẻ đợi Hàn Lập cùng đi.
“Tiểu sư đệ, còn thất thần làm gì. Có giai nhân như Trần sư muội đợi bên ngoài, ngươi còn do dự cái gì chứ!” Lưu Tĩnh cười cười đi đến, vỗ nhẹ lên vai Hàn Lập, đùa giỡn nói.
Hàn Lập dùng sức nhéo nhéo mũi, nghĩ muốn cười khổ một tiếng, nhưng không biết vì sao lại không cười được. Đành phải miễn cưỡng cười vài tiếng rồi đi ra ngoài trong ánh mắt hâm mộ của đám nam tu sĩ.
Nếu mà còn chần chờ, không phải tiết lộ hắn đang lo lắng sao. Hắn không cho rằng có gì phải sợ đối phương cả.
Đi ra ngoài phòng khách, Trần Xảo Thiến đang có chút xuất thần nhìn về phía hoa viên, sau khi nghe được tiếng bước chân của Hàn Lập đang đi đến, không khỏi quay đầu lại lạnh lùng nói:
“Cùng ta đi vào trong hoa viên đi, ta có vài việc muốn thỉnh giáo Hàn sư đệ!”
Nói xong lời này, Trần Xảo Thiến không đợi Hàn Lập trả lời, liền tự nhiên đi về trước, dường như khẳng định Hàn Lập nhất định sẽ đáp ứng.
Hàn Lập nhìn bóng dáng động lòng người đó, bất tri bất giác nhíu mày, ngẫm nghĩ một tí rồi lặng thinh mỉm cười đi qua.
Tản bộ với một mỹ nữ động lòng người đúng là một chuyện rất thú vị.
Hàn Lập cách Trần Xảo Thiến vài bước, ngắm nhìn thân hình uyển chuyển của đối phương, nghĩ rằng cứ đi thế này thật tuyệt. Huống hồ hắn còn nghĩ đến cảnh diễm ngộ giữa mình và vị đại mỹ nữ này, càng cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời.
“Không ngờ rằng, năm đó ta và đại ca đều đã nhìn lầm, vẫn luôn cho rằng các hạ chỉ là may mắn mới có thể thành công trong Huyết sắc thí luyện đi ra mà thôi. Không ngờ rằng Hàn sư đệ năm đó lại là giả Trư ăn Hổ. Chẳng những đã lừa được hai huynh muội chúng ta, mà bao nhiêu cao nhân ở đó lúc ấy chỉ sợ cũng đã bị lừa gạt.” Hàn Lập đang suy nghĩ miên man thì Trần Xảo Thiến lạnh nhạt nói với hắn.
Lời này Hàn Lập đã sớm đoán trước vài phần, không thể hiện ra vẻ ngạc nhiên, mà chỉ gãi gãi sau gáy, khẽ cười nói:
“Trần sư tỷ cứ nói đùa. Cái gì giả Trư ăn thịt Hổ, tiểu đệ lúc đó đúng là gặp vận may, nên mới có thể may mắn quá quan.”
Hàn Lập nói thì nói thế, nhưng trên mặt không có chút thay đổi gì, như là thật sự là như vậy.
“Hàn sư đệ đến bây giờ còn muốn lừa ta sao?” Trần Xảo Thiến như bị lời nói của Hàn Lập mà tức giận, giọng nói trở nên lạnh lùng, người bỗng nhiên xoay lại, nhìn hắn với đôi mắt sáng lạnh như băng.
Gặp phải tình cảnh này, Hàn Lập ra vẻ ngạc nhiên, bộ dáng như không biết làm sao đối phương tức giận.
Vị Trần sư muội năm đó thấy vẻ mặt của Hàn Lập như vậy càng thêm tức giận.
“Được, ta không hỏi ngươi chuyện Huyết Sắc thí luyện nữa. Nhưng có một việc, ngươi phải thành thành thật thật trả lời ta!” Giọng nói của nàng càng thêm băng lãnh, trên mặt mang theo vẻ khác thường.
“Chuyện gì? Trần sư tỷ cứ hỏi là được. Tại hạ nhất định sẽ trả lời đầy đủ.” Hàn Lập mơ hồ hiểu được cái gì, trong lòng càng thêm bất an, nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện rất thành khẩn.
Khi Trần Xảo Thiến hỏi những lời đó, mặt đỏ lên, cả người có vẻ xấu hổ. Sau đó chờ đợi câu trả lời của Hàn Lập với sự khẩn trương.
“Bảy, tám năm trước…” Hàn Lập cúi đầu trầm tư, như là đang nghĩ đến cái gì đó.
Trên thực thế trong lòng Hàn Lập lại như đánh trống.
“”Sao nhiều năm đã qua đi như vậy, người này vẫn còn có ý tìm kiếm mình, hơn nữa nhìn vẻ mặt ngượng ngùng kia, chẳng lẽ lại động lòng với người cứu mình sao?” Hàn Lập cảm thấy khó hiểu thầm nghĩ.
Điều này không phải là Hàn Lập không động lòng, mà là cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ có ý niệm cùng nữ nhân này kết thành bạn lữ song tu cả.
Không biết vì sao, Hàn Lập mặc dù có chút suy nghĩ nam nữ với Trần Xảo Thiến, nhưng một khi đề cập đến vấn đề tình cảm thì Hàn Lập liền tự động bài trừ ra bên ngoài, có lẽ cảnh thân thiết năm đó của đối phương với vị Lục sư huynh khiến hắn đến bây giờ không thể tiếp nhận nữ nhân này được.