– Ai cơ?
– Gregorovitch.
Harry quay mặt nhìn chúng tôi.
– Tớ biết. Tớ biết. Nhưng Gregorovitch là ai chứ?
– Người chế tạo đũa phép của anh Krum.
– Nhưng hắn đã có ông Ollivander rồi kia mà!
– Hắn đang đi tìm cây đũa phép mạnh nhất.
Tôi lặng lẽ đáp lời Ron. Cả bọn bỗng cứng người.
– L-Làm gì có cây đũa phép m-mạnh nhất.. nhỉ?
Ron đưa mắt nhìn 2 người kia, cầu mong có sự đồng thuận.
– Mỗi m-một cây đũa phép.. chỉ phù hợp.. với những phù thủy nh-nhất định..
– Không, Ron. Các cậu phải chấp nhận việc này. Y đang tìm cây đũa phép mạnh nhất.
– Sẽ ra sao.. Sẽ ra sao nếu hắn có nó? – Mione lắp bắp.
– Hiện thời lúc đó sẽ không sao, vì cây đũa phép chưa công nhận y là chủ nhân.
3 người kia vẫn nhìn nhau, khó có thể nói là không chút sợ sệt. Rồi, Mione rụt rè cất lời:
– Harry à.. Cậu nên đóng cửa tâm trí mình lại đi.. Cậu biết mà, cậu không nên.. không nên để hắn thâm nhập vào..
– Đến giờ cậu vẫn nói điều đó được sao Mione? – Harry nổi sùng. – Hắn đang tìm cây đũa phép mạnh nhất đấy! Nếu tớ không có mối liên kết với hắn, làm sao chúng ta biết được chuyện này?
– Nhưng.. Nhưng mà.. Chẳng phải cụ Dumbledore đã bảo..
– Không nhưng nhị gì cả! Dẹp cụ Dumbledore đi! Đây là quyền quyết định của tớ! Dù sao thì tớ cũng dở ẹc Bế Quan Bí Thuật mà!
– 2 người ngưng cãi nhau đi! – Tôi đứng dậy, nghiêm giọng nhắc nhở. – Đây là lúc nào rồi hả? Các cậu có biết đây mới là giờ phút chúng ta cần phải đoàn kết hay không? Đừng bao giờ để xảy ra mâu thuẫn nội bộ. Điều đó chỉ khiến cho bóng tối, chưa cần nói tới phe hắc ám đâu, mà chính bóng tối trong các cậu trỗi dậy đấy!
Đưa tay lên mặt, tôi thở dài một hơi thườn thượt rồi nhẹ nhàng bảo:
– Harry, Mione nói cũng có phần đúng, cậu nên cố tập Bế Quan đi, đừng cãi. Mione, cậu cũng đừng nghiêm khắc quá. Tớ biết Harry đã nỗ lực, nhưng mối liên kết này quá sâu sắc, cộng với những gì Harry đã phải chịu, thì cũng khó mà đóng tâm trí được. Tốt hơn hết, chúng ta nên chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai.
* * *
Chúng tôi vạch ra kế hoạch cụ thể, thêm vài phương án dự phòng cho chắc ăn, và cả 3 người kia học thuộc lòng cả bản kế hoạch suốt đêm, để rồi đến ngày hôm sau, họ cảm thấy như bình minh dường như hấp tấp thay thế đêm khuya một cách sỗ sàng.
Tối hôm qua tôi đã liên lạc với Eric và cậu ấy đã đồng ý trợ giúp, tất nhiên rồi. Sáng hôm nay, cả 3 phải rời đi sớm. Kreacher nấu bữa điểm tâm thịnh soạn đãi họ trước khi “ra trận”. Tôi đưa hết tất cả mánh phù thủy nhà Weasley được tặng cho cả 3, Quả cầu theo dõi và những gì có thể cần có cho họ. Ôm chặt từng người một, nước mắt tôi trào ra vì lo sợ, thấm vào quần áo của cả 3. Ron thấy vậy lên tiếng trêu chọc để tôi vui lên, và tôi biết nó hiệu quả khi mà tôi đưa tay gạt nước mắt cười gượng rồi vẫy tay tạm biệt họ. Có Eric lo liệu và yểm hộ đằng sau, họ sẽ về đây an toàn mà. Thật sự thì tôi không muốn ở nhà. Tôi muốn được hành động. Tôi sợ rằng nỗi sợ hãi sẽ chiếm trọn lấy tôi nếu họ không về nhanh lên mất thôi.
* * *
Tích tắc.. Tích tắc.. Tiếng đồng hồ là tiếng động duy nhất trong ngôi nhà, có lẽ vậy, vì Kreacher đang dọn dẹp ở trên lầu. Như đã thành một thói quen, cứ chốc chốc tôi lại ngước nhìn đồng hồ. 3 người họ đi từ lúc 5 giờ rưỡi sáng để đến quán rượu nhỏ trong hẻm Sortcart trên đường Fossgate. Mọi kế hoạch của chúng tôi đã được chuẩn bị kĩ càng, nhưng 3 người phải trao đổi một chút với Eric, dưới lốt chỉ huy tổ chức bí mật Helianthus Annuus (H. A): Roy Asher. Eric tất nhiên cũng có chuẩn bị, cơ mà như đã nói, cả 2 kế hoạch phải được thống nhất với nhau sao cho sát sao nhất và không thể có lỗ hổng. Ấy vậy mà, đã hơn 10 giờ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu chứng tỏ 3 người họ đã trở về. Thi thoảng, Kreacher lại vào phòng khách, tay bưng tách trà nóng cho tôi nhâm nhi trong lúc đợi và hỏi han tôi một tí trước khi đi làm việc.
Chợt, “ầm” một cái, có tiếng động ở bên ngoài hành lang. Tôi vội đặt tách trà xuống, vui mừng chạy ra xem, mong rằng cả 3 đều an toàn. Khi tôi chạy đến bậc cửa, tôi thấy bùa chú của thầy Moody đã tan đi, để lộ ra 3 con người nằm chồng lên nhau, lộn xộn, miệng cười tươi, áo quần, da thịt đều có dấu hiệu của trận chiến nhưng vẫn ổn.
– Mít Ướt! Tụi tớ về rồi đây!