– Con quả thật không biết.
– Nhưng con thì biết ạ.
Tôi đáp lại rõ ràng, còn Harry đảo mắt nhìn xung quanh, không nói gì thêm. Cũng chẳng có gì phải giấu cả.
– Vậy sao? Xem ra lời đồn cũng có phần đúng.. Tôi đã muốn gặp 2 con, nhưng cụ Dumbledore lại bảo bọc 2 con kỹ quá. Tuy đã từng nghe nói con, Williams à, đã có vài lần thoát ra khỏi sự bảo bọc đó, nhưng con có thừa khả năng để trốn tránh một ai đó, hoặc nhiều người khác, nếu con muốn.
– Cảm ơn vì lời khen, thưa ngài Bộ trưởng.
Ông ấy nhìn tôi một lát rồi thở dài thườn thượt.
– Lẽ dĩ nhiên là tôi muốn gặp 2 con, đặc biệt là sau những gì xảy ra ở Bộ.. Tôi vẫn hi vọng có được dịp trò chuyện với 2 con từ khi tôi nhậm nhức, nhưng cụ Dumbledore đã, cũng dễ thông cảm thôi, như tôi đã nói, cụ ngăn chặn điều đó..
Chúng tôi không nói gì, chỉ chờ đợi.
– Lời đồn đại đã bay khắp thế giới. Cả 3 chúng ta đều biết câu chuyện đã bị bóp méo như thế nào.. Tất cả đang xì xầm về 1 lời tiên tri.. về việc cậu là Kẻ Được Chọn..
Ông Scrimgeour lại ngừng một lúc.
– Nhưng người ta đồn thổi về Daisy Williams cũng nhiều như vậy.. Khác với Harry Potter, họ càng ngày càng thắc mắc về con đấy, Williams. Con biết tại sao không?
– Vì con được coi là thiên tài?
Ông Bộ trưởng chầm chậm lắc đầu. Tôi cau mày nghĩ ngợi thêm. Lần này tôi đã đoán sai sao? Nếu không phải thế thì tại vì gì?
– Con thực sự không biết sao?
– Con..
– Thật kì lạ.. phải không?
Ngước nhìn lên bầu trời, nơi bắt đầu rắc xuống những bông tuyết lạnh lẽo mà xinh đẹp, ông Bộ trưởng thở từng làn khói trắng ra ngoài không khí và nói:
– Con không biết rõ về chính mình, vậy tại sao.. lại có thể rõ về người khác đến thế?
Tôi giật thót mình. Cái câu nói ấy đã đâm trúng tim đen của tôi. Ông Bộ trưởng hình như đã chú ý đến điều đó.
– Con biết đấy, có một danh sách liệt kê những học viên có được vé mời danh dự tới Hogwarts học tập. Nhưng vào cái năm 2 con 11 tuổi, đã có một biến động lớn..
– Biến động lớn? Nó là gì vậy ạ? – Harry tò mò hỏi. Tôi cũng hồi hộp lắng nghe.
– Các giáo sư đã phải điều tra kĩ càng về một việc chưa từng có trước đây, các con có biết không? Việc này dường như đã xảy ra cùng lúc, ở tại 2 nơi khác nhau, Hogwarts và Durmstrang. Tên của con và cậu bé Williams còn lại tự dưng xuất hiện trong danh sách. Mọi lí lịch về 2 con, ngay cả Bộ cũng không thể nào tìm hiểu được. Nó đã trở thành 1 cơn sốt toàn cầu. Báo đưa tin đó đi khắp nơi. Lúc ấy, chúng ta thậm chí còn không biết mặt 2 con. Và đến tận bây giờ, chúng ta còn chưa thể biết rõ về 2 con. Những gì tôi được biết cũng như mọi người, cũng chỉ là một phần nhỏ. Sự xuất hiện kì lạ của 2 con vẫn đang là một bí ẩn, một câu hỏi àm chưa ai có thể giải đáp.
– Khoan! Nhưng.. Nhưng năm 11 tuổi con đã ở Hẻm Xéo! Nếu thật là đã từng có cơn sốt, vậy thì con phải biết chứ?
– Lúc đó con có tiền không? Và con có mua báo không?
– Con.. – Tôi hơi ngập ngừng một chút. – Con có tiền, nhưng con không mua báo, con không quan tâm đến những gì trên báo vào lúc ấy..
– Vậy là phải rồi.. Vì quá sửng sốt nên mọi người còn không dám nhắc tới chuyện đó. Họ cho là việc này đã có nghệ thuật hắc ám nhúng tay vào chuyện này. Họ đọc về nó, nhưng lại muốn quên đi nó. Bộ đã cấm các tờ báo đăng tải thêm thông tin ấy. Mọi người cũng không nhắc lại nữa. Tôi đoán lúc con vào trường, vì nghĩ rằng mọi người chỉ đang bàn luận về việc phân loại của con, nên cũng không hề để ý đến điều này.
– Ron chắc hẳn là đã biết.. nhưng cậu ấy.. lại chọn cách im lặng.. giống như cụ Dumbledore vậy.. Liệu Eric có biết không?
– Đó có lẽ là điều đe dọa họ nhất. Họ không chỉ khiếp sợ khả năng của cậu, mà còn quan tâm nhiều hơn về tin đồn. Từ lâu tớ đã cảm thấy thái độ kì lạ đó rồi..
– Cậu nói đúng, Harry.. Vậy mà bấy lâu nay tớ cứ tưởng.. tớ cứ tưởng.. Hóa ra mọi người chỉ đang cố thăm dò tớ thôi..
Giọt lệ lăn dài trên má, rơi xuống, đóng lại thành những bông tuyết nhỏ nhắn. Tôi cố lau nước mắt, nhưng càng lau thì lệ càng tuôn, đến nỗi chỉ còn cách úp mặt vào 2 bàn tay. Harry vỗ về tôi và nhẹ nhàng bảo:
– Ngoan nào, ngoan nào. Tớ ở đây với cậu. Tớ tin cậu. Eric tin cậu. Mione, Ron, Draco, Neville và Luna chắc chắn cũng sẽ tin cậu.. Chỉ là..
Tôi không đáp lại những lời nói của Harry. Tôi hiểu những lời Harry chưa nói là gì. Vẫn có điều tôi đang giấu mọi người. Tôi cũng là 1 Hóa thú sư. Và thứ tôi biến thành lại là 1 con rắn mắt đỏ ngầu. Tôi không có hình dạng của 1 loài rắn nhất định. Đặc điểm nhận dạng chỉ là đôi mắt. Tôi đoán là do hội chứng đa nhân cách của tôi. Tôi cũng không chia sẻ điều đó với ai, vậy thì lấy gì mà đòi người khác phải chia sẻ với tôi chứ? Nghĩ rồi tôi cố nuốt nước mắt vào trong, ngước mặt lên nhìn ông Bộ trưởng và nặn ra từng chữ:
– Xin lỗi.. Con không thể nói.. Mọi việc giữa.. chúng con.. và cụ Dumbledore.. là.. bí mật.. Và chúng con.. tất nhiên cũng sẽ không.. hợp tác.. với Bộ..
Và thế là tôi quay người chạy đi. Harry lo lắng đuổi theo tôi nhưng không quên gửi lời chào ông Bộ trưởng. Tôi mở toang cửa ra trước sự ngạc nhiên của mọi người, chạy vọt lên phòng mà không nói lời nào cả, mặc kệ những lời hỏi han quan tâm kia.
Sau đó, tôi thực chả nhớ mình đã làm gì nữa. Điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí tôi là việc tôi hóa thú. Tôi tưởng mọi người đang ủng hộ tôi, nhưng tôi thật sốc khi biết được cái sự thật đắng cay ấy. Có những người tôi lầm tưởng sẽ giúp đỡ tôi, nhưng hóa ra lại vẫn âm thầm đề phòng tôi. Lại biến thành rắn, tôi trườn ra ngoài cửa sổ, bước vào cơn mưa tuyết nhẹ nhàng mà lạnh giá.
Tôi rời khỏi Hang Sóc kể từ ngày hôm đó, không quay lại nữa..