Thật không muốn chấp nhận, nhưng tôi đã đúng về chuyện này.. Bác Hagrid bị đuổi ngay sau buổi “nói chuyện”. Nhưng tôi vẫn rất vui vì mọi người đã bàn tán, dù chỉ là chút ít, cái vụ chống trả không tưởng của bác Hagrid giữa đêm khuya. Không phải họ thức gì đâu, chỉ là tôi không ngủ được, nghe tin này thì dùng chút phép thuật rêu rao thôi. May mắn là giáo sư McGonagall không giống như trong truyện, hoàn toàn đủ khả năng để phản kháng. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ cái sự căm thù phẫn nộ của tôi đối với mụ ta lại không thể nào diễn đạt bằng lời như thế này. Không-một-từ-nào.
Những mảnh sân quanh lâu đài rực rỡ trong nắng như thể vừa mới được sơn. Bầu trời không một áng mây mỉm cười soi bóng mình xuống mặt nước phẳng lì lấp lánh, và, bãi cỏ xanh mướt láng mịn như sa-tanh, nơi chúng tôi thường ngồi học, thỉnh thoảng dợn sóng khi có làn gió mát lướt nhẹ qua..
Tháng 6 đã tới, điều này chỉ mang có 1 ý nghĩa: Rốt cuộc kỳ thi Pháp sư thường đẳng đã đến.
Các giáo sư không còn ra bài tập về nhà cho chúng tôi nữa. Các buổi học đều dành để ôn tập những đề tài tủ mà các thầy cô cho là rất có thể sẽ ra trong kỳ thi. Việc này thì tôi không lo, nhưng tôi bỗng nhiên phát hiện ra rằng đôi mắt mình đã kém hơn trước. Điều này xảy ra khi nào vậy? Chẳng lẽ từ khi phát sinh ra dấu hiệu kháng thuốc?
Với những suy nghĩ bộn bề không thể nào giải tỏa, tôi thường xuyên tìm tới căn hầm độc dược hoặc là bệnh thất để tìm thấy sự thoải mái. Phải nói rằng cũng không còn có thể nói là thường xuyên được nữa, bởi lẽ, dạo gần đây tôi liên tục tìm tới những nơi đó suốt. Không biết rằng tôi sẽ cầm cự được bao lâu nếu cứ xảy ra tình trạng như thế này..
Càng gần kề ngày thi thì như có gì đó đang trừng phạt tôi ngày một nặng thêm. Tôi vẫn nhớ có một hôm, đám học viên cùng năm với tôi bỗng đi qua và miệng xì xào bàn tán:
– Thiên tài sướng nhỉ? Chỉ đến khi thi mới chịu giở lại sách đọc sơ qua!
– Người ta giỏi người ta có quyền! Cậu còn cằn nhằn gì nữa?
– Thế tớ hỏi thiệt nhé, cậu không có ghen tị chút nào sao?
– Ờ thì cũng có.. chút chút.. Nhưng mà..
Cô học trò kia chưa kịp dứt câu thì đầu tôi bỗng nhiên như bị búa bổ. Ôm lấy đầu, tôi hét lên thất thanh, và ngay lập tức, bà Pomfrey từ đâu xuất hiện đỡ lấy tôi.
– Ôi.. Lại nữa sao? Đã mấy lần rồi vậy? Thầy Snape! Thầy Snape!
Mờ mờ áo choàng đen tung bay trong mắt tôi. Thầy Snape nhanh chóng bước đến, hỏi nhỏ:
– Con bé lại vậy nữa sao?
– Vâng. Liên hồi luôn.
Vâng, quả thật là việc tôi bị như thế này cứ như là một chuyện thường tình xảy ra trong trường. Mọi người đã bớt bàn tán xôn xao, trong khi mụ Umbridge cứ nhìn tôi mà cười khoái chí.
– Được rồi. Để tôi tìm xem có cách nào không. Chị đưa con bé vào bệnh thất chăm sóc đi.
Bà Pomfrey cố dìu tôi đi, không quên ngoảnh lại gật đầu.
– Vâng. Tôi đi ngay đây. Chúc thầy thành công. Tội nghiệp con bé quá..
Trước khi đi, tôi vẫn nghe thấy vài tiếng nói lảng vảng bên tai:
– Đấy thấy chưa! Nghe nói cô ta bị nguyền rủa thì phải!
– Ô! Vậy thì làm thiên tài thì được cái gì cơ chứ?
– Ừ. Làm người bình thường cho đỡ khổ. Như cô ta thì..
– Ừm.. Quả thật là không ai là hoàn hảo nhỉ?
– Chắc là vậy.. Thôi, chúng ta đi nhanh lên kẻo muộn.
– Oái! Buôn dưa lê bán dưa chuột mãi à! Giờ tính sao?
– Còn đứng đó làm gì! Nhanh chân lên coi nào!
– Ekk! Đợi tớ với coi! Làm gì mà chạy nhanh dữ dzậy?
Cơ mà ông trời đã mỉm cười với tôi trong phút cuối. Bậc thầy độc dược thật đúng là bậc thầy độc dược mà! Thầy Snape đã giúp tôi kìm hãm cơn đau tạm thời trong khi chẳng có tí manh mối nào trong tay ngoại trừ lọ thuốc Eric pha chế gần đây nhất. Tuy nhiên, vẫn còn một nhược điểm của nó, đó là thời gian cứ bị rút ngắn lại với tốc độ cực kì nhanh chóng.
Hôm thi Lịch sử pháp thuật, tôi bỗng nhiên thở gấp và chỉ muốn gục trên bàn: Thuốc hết tác dụng nhanh hơn tôi tưởng. Cố ghi thêm vài dòng, tôi nộp bài rồi chạy biến ra khỏi phòng thi, vứt luôn cặp ở đó. Quả thật sức chịu đựng của tôi sao mà quá đáng thương. Cũng đã gần đến rồi nhưng tôi lại ngất lịm đi ngay giữa hành lang một lần nữa..