– Dĩ nhiên rồi.
– Đủ rồi. Có lẽ đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.
– Anh nói phải, Snape à.
Thế là cả 3 người cầm chắc cây đũa phép trên tay và cùng xắn tay áo lên. Pettigrew há hốc miệng chết trân mất một lúc rồi cuống cuồng bò tới chỗ Ron:
– Ron ơi.. Chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau.. Tôi là 1 con vật cưng hiền lành của cậu mà. Cậu đừng để họ giết tôi, Ron ơi.. Cậu.. Cậu bênh tôi đi mà!
Nhưng Ron trố mắt nhìn Pettigrew với nỗi khiếp sợ tận cùng và nói:
– Tôi không có 1 con vật cưng biết giết người.
Pettigrew nghe vậy mà vẫn cứ bò về phía Ron.
– Ôi cậu bé tử tế ơi.. Cậu chủ tốt bụng lắm mà, cậu đừng để họ giết tôi.. Tôi chỉ là 1 con chuột, 1 con vật cưng hiền lành của cậu..
Tôi chạy đến xô tên Pettigrew ra, tức giận quát:
– Tránh xa Ron ra, đồ rác rưởi! Ngươi đang làm cậu ấy đau đấy!
Nói rồi tôi xem xét cái chân đau của Ron. Cậu đang tái nhợt thêm vì đau đớn. Thấy tôi lo lắng, Ron cười trừ:
– Nhìn cậu kìa, mình mẩy thế kia mà vẫn cứ lo cho người khác..
– Mấy vết thương này có nhằm nhò gì? Tớ quen rồi, không sao đâu.
Thầy Snape định ếm bùa lên Pettigrew nhưng chú Sirius ngăn lại và mỉa mai, cắt ngang cuộc nói chuyện ngắn của chúng tôi:
– Nếu mày làm 1 con chuột tử tế hơn 1 con người thì có gì đáng để khoe khoang đâu?
Pettigrew lại xoay mình trên đầu gối lê lết về phía Hermione và níu lấy váy cô ấy.
– Cô gái nhân hậu ơi.. Cô gái thông minh ơi.. Cô.. Cô đừng để họ giết tôi. Cô cứu tôi với..
Hermione kéo vạt áo của mình ra khỏi bàn tay bíu chặt của Pettigrew, lùi lại đến sát tường, trông hoảng kinh cả hồn vía. Pettigrew vẫn quỳ dưới đất, run rẩy một cách không thể ngăn được. Hắn từ từ quay đầu về phía Harry:
– Harry à.. Cháu giống cha cháu lắm.. Cháu rất giống anh ấy.. Và nếu anh ấy còn sống, hẳn anh ấy sẽ rủ lòng thương hại chú..
Chú Sirius tức giận gầm lên:
– MÀY CÒN DÁM VAN XIN HARRY SAO? LÀM SAO MÀY DÁM NHÌN MẶT CHÁU NÓ? LÀM SAO MÀY DÁM NÓI VỀ JAMES TRƯỚC MẶT CHÁU NÓ HẢ?
Harry bình tĩnh đáp:
– Cảm ơn. Vậy là ông không còn chối tội nữa nhỉ?
– Chú.. Chú..
– Được thôi. Như lời Daisy nói, chúng tôi sẽ không giết ông..
– Ôi Harry.. Cháu thật là rộng lượng..
– Trò Potter, sao trò có thể có suy nghĩ ngu xuẩn như vậy? Hắn ta chính là kẻ hại ba mẹ trò đó!
Thầy Snape tức giận nói, đôi mắt nở to đầy sát khí. Thầy Lupin thấy vậy liền chạy tới giữ thầy Snape lại. Harry đưa tay ra hiệu im lặng rồi nói:
– Ông không nghe rõ sao? Tôi bảo là “như lời Daisy nói”
Harry ngừng lại một lúc để những lời đó ngấm vào tai Pettigrew.
– Phải, chúng tôi sẽ không tự làm bẩn mình chỉ vì hạng còn thua cả rác rưởi như ông. Chúng tôi sẽ giao ông cho bọn giám ngục Azkaban. Có rất nhiều thứ đáng để chết, nhưng chẳng có gì đáng để giết cả.
– Không.. Harry.. Cháu không thể làm thế..
Giờ đây, Pettigrew bắt đầu khóc òa. Trông hắn giống như 1 đứa trẻ con to xác hói đầu vậy. Harry nhếch môi cười khinh bỉ:
– Tại sao lại không?
Rồi Harry giơ cao đũa phép, giáng vào người Pettigrew 1 câu thần chú làm hắn bất động. Thầy Snape cũng đã không còn giận dữ như trước, hỏi bằng giọng lạnh lùng:
– Trò có chắc việc mình làm là đúng chứ?
– Chắc chắn, thưa giáo sư.
Nghe vậy, thầy chẳng nói thêm 1 lời nào cả. Băng qua căn phòng, thầy Lupin đến bên Ron, nói bằng giọng thực tế.
– Được rồi Ron. Thầy không thể hàn gắn xương gãy cho con giỏi như bà Pomfrey cho nên tốt nhất hãy băng bó chân của con cho tới khi về đến bệnh thất.. Ferula!
Quanh chân Ron xuất hiện băng nẹp quấn chặt dọc theo xương ống chân. Thầy Lupin đỡ cậu đứng lên. Ron dồn hết sức nặng thân thể vô 1 chân còn khoẻ, mặt mày không còn nhăn nhó nữa. Cậu nói:
– Cám ơn thầy, con thấy khá hơn rồi.
Rồi chúng tôi dùng bùa phép di chuyển Pettigrew cùng ra ngoài..