Tôi đột ngột gợi chuyện.
– Sao cô biết được điều đó?
– Thì anh cứ trả lời đi.
Mím môi suy nghĩ một lát, anh ta trả lờiL
– Tôi ghét họ. Tôi khác biệt với họ. Nhưng họ lại xem thường tôi…
– Không, anh không khác họ. Anh cũng là con người.
Tom định phản bác, nhưng tôi nhổm dậy, đầu ngón tay trỏ vươn lên để chạm nhẹ vào miệng anh.
– Nếu anh không nhận đủ tình thương, tôi sẽ cho anh thêm.
– Tôi không cần nó. – Tom lạnh lùng trả lời.
– Anh cần nó, tôi biết, và tôi sẽ giúp anh.
– Tại sao cô phải làm vậy? Cô được cái lợi gì à?
Đảo mắt nhìn quanh, tôi lại cười với Hermione.
– Malfoy dạy tôi hay, không ai sinh ra đã là ác quỷ. Quá khứ có thể tạo nên con người anh bây giờ, nhưng nó không nói lên tất cả về anh. Anh nên biết, ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai.
Tôi nhe răng cười tươi. Tom lặng người không nói gì.
– À phải, tôi còn có điều muốn hỏi…
– C-Chuyện gì?
Tom bị kéo về với hiện thực, giật mình hỏi lại. Sát khí tỏa ra ngun ngút, tôi đanh mặt hỏi, giọng không thể gọi là vui được:
– Sao anh biết Phòng chứa bí mật ở nhà vệ sinh nữ?
– Ớ… Thế làm sao tụi mình tới đó được nữa…
Tôi mỉm cười xoa đầu cô.
– Ngoan nào Hermione, cậu là công chúa Gryffindor, tớ không thể nào không bảo vệ cậu. Giờ để yên cho tụi tớ nói chuyện một chút.
Hermione nghe vậy thì đỏ mặt gật đầu. Tom khó chịu ra mặt.
– Tôi cấm cô nghĩ rằng tôi đi rình trộm nhà vệ sinh nữ.
– Chưa nói gì đã phản ứng như vậy rồi. Có tật giật mình à?
– Hừ! Tại sao tôi lại phải làm thế chứ? Chỉ tổ mang tiếng xấu.
– Vậy nói xem, làm thế nào mà anh lại biết chuyện đó?
Không thể chịu oan, anh ta phân bua:
– Nagini, con rắn của tôi ấy, mỗi đêm nó lại bò khắp nơi thám thính…
– Rồi phát hiện ra cánh cổng sao? Anh mang con rắn đến trường luôn à?
– Nó vốn là rắn trong Rừng Cấm. Tôi thích nên nhận làm vật cưng.
Nói đến vật cưng, Hogwarts chỉ cho phép đem theo cú, mèo hay cóc đến trường. Scabbers không hiểu sao lại là trường hợp ngoại lệ. Có lẽ hắn ta đã làm gì đó. Cái đồ xảo trá đê hèn đó mà…
– Thôi được rồi… – Tôi đưa tay xoa hai thái dương của mình. – Cũng không còn sớm, anh về đi.
Tom cau mày, cúi xuống sát mặt tôi.
– Gọi tôi ra đây chỉ để nói vài câu rồi đuổi tôi đi, cô xem tôi là hạng người nào hả?
– Phải cho não bộ nghỉ ngơi nữa chứ. Hơn nữa… – Tôi đưa mắt nhìn Hermione đã gật gà gật gù, chốc chốc lại ngả đầu vào vai tôi. – Mèo con của tôi buồn ngủ rồi.
Rút đũa phép ra, tôi vẫy một cái tắt đèn. Đặt Hermione nằm gọn trên giường, tôi nằm xuống bên cạnh, đắp chăn lên người, ôm lấy cô mà chẳng cần bận tâm đến Tom vẫn còn ở đó.
– Anh bảo không muốn mang tiếng xấu mà. Nếu đã vậy thì ngoan ngoãn quay về đi.
Tom bực mình, cũng chẳng còn cách nào khác nữa…
* * *
Ngày hôm sau, Eric nhận được thư của một người bạn từ Bulgaria mời tham gia vào một vũ hội. Người bạn đó là phù thủy thuần chủng nhưng rất hâm mộ tài năng của cậu. Eric đã hỏi tôi có muốn đi cùng không, nhưng vì không muốn rời xa Hermione nên tôi từ chối. Để giữ phép lịch sự, cậu đã xin cụ Dumbledore đi tới Bulgaria khoảng hai tuần.
* * *
Khi trở về sau kì nghỉ lễ, mọi người đã phải hết sức ngạc nhiên vì những chuyện xảy ra: Hermione bị biến thành nhân thú, cổ đeo vòng nối với một sợi xích trên tay tôi. Hermione được tự do vào các Nhà khác khi theo tôi, vừa ngượng lại vừa thấy thích. Thầy cô cho phép tôi làm điều đó, vì tôi lấy lí do rằng tôi đang nghiên cứu cách giúp Hermione trở về bình thường. Nhiều người cũng rất muốn nựng cô một chút nhưng tôi cứ giữ rịt lấy cô nên thành ra có nhiều lời ra tiếng vào. Kệ! Hermione ở đây với tôi là được rồi. Từ giờ đến cuối học kì, cô vẫn thuộc quyền sở hữu của tôi thôi. Hehehe…
* * *
Vào bữa điểm tâm ngày 14 tháng 2 thì ý tưởng về một cuộc “kích hoạt tinh thần” của Lockhart đã trở nên rõ ràng. Đêm hôm trước Harry không ngủ được nhiều vì luyện tập Quidditch hơi khuya. Cậu dậy trễ, phải lật đật xuống đại sảnh đường sau mọi người. Và khi bước vào, nét mặt cậu như thoáng có ý nghĩ mình đã vô nhầm chỗ. Các bức tường đều treo đầy những bông hoa to tướng màu hồng phơn phớt, ghê hơn là hoa giấy hình trái tim cứ rơi như mưa từ trần nhà màu xanh lơ xuống. Harry đi tới dãy bàn Gryffindor. Ở đó, tôi và Ron đã ngồi sẵn với vẻ mặt như muốn bệnh, còn Hermione thì dường như không thể nào nín cười được.