Cậu nhớ lại những Alpha mà mình đã gặp trên đường, có lẽ do nguyên nhân hỗn hợp gen động vật, cho nên người nào người nấy đều cao to. Ngay cả Orfe khá nhỏ con thì đứng bên cạnh cậu cũng cao hơn cả một cái đầu, hình thể thì lại càng khác nhau nhiều.
Tước Thu nhìn cổ chân mảnh khảnh lộ ra bên ngoài của mình, tựa hồ chỉ chạm nhẹ thôi sẽ vỡ nát, chẳng trách Nghiêm Vi Lễ lại quyết liệt phản đối cậu lựa chọn hệ chiến đấu.
Cậu gấp đồng phục cẩn thận rồi đặt về chỗ cũ, định bụng khi nào sẽ tìm Orfe để đổi sang bộ khác nhỏ hơn.
Đúng lúc này, Mao Mao trong túi áo đột ngột vạch túi, ló chiếc đầu nhỏ với mái tóc trắng bạch ra, hai sợi râu trên đầu cũng đong đưa tới lui theo động tác của cậu nhóc.
“Momo!
Mẹ ơi.
Tước Thu cúi đầu, ngón trỏ khẽ chọc chọc cái đầu nhỏ của Mao Mao: “Muốn ra ngoài hả?”
“Momo!”
Muốn!
Nhận được câu trả lời khẳng định, Tước Thu đưa bàn tay phải đến gần túi áo, để Mao Mao chậm rãi bò xuống lòng bàn tay mềm mại của mình, sau đó mới cẩn thận đặt cậu nhóc lên trên giường.
Trong quá trình ngắn ngủi này, cậu hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong phòng kiểm tra trước đó không lâu.
Cloth dường như không tin tưởng Tước Thu lắm, vì thế đưa ra yêu cầu muốn xem dị năng cấp S. Nhưng khi ấy cậu cũng vừa mới biết mình còn có thứ mang tên gen chiến đấu cấp S, căn bản không thể đưa ra lời giải thích hợp lý cho nghi ngờ của Cloth.
May sao trong thời khắc khẩn cấp Mao Mao đã nói với Tước Thu ngọn nguồn về gen chiến đấu và máy móc ma thuật, vậy cho nên cậu mới miễn cưỡng qua màn trong tình huống ấy mà không làm nảy sinh quá nhiều nghi ngờ.
Trước kia trên tàu Elibiz kiểm tra cấp bậc gen không xuất hiện vấn đề gì, sau đó trong phòng kiểm tra của trường quân đội tinh cầu Darkness cũng không xuất hiện vấn đề gì, vấn đề xuất hiện sau khi rời khỏi tàu Elibiz, Tước Thu ăn một nửa vỏ trứng của Mao Mao.
Trong vỏ trứng không chỉ có linh khí dư thừa mà còn còn mang gen chiến đấu thuộc về Alpha. Tước Thu hấp thụ linh khí, đồng thời cũng hấp thu luôn một phần gen chiến đấu này, theo đó dung hợp thành dị năng máy móc ma thuật cấp S.
Tước Thu đâu hay biết chuyện này nên không chút đề phòng, mới bị máy kiểm tra gen của tinh cầu Darkness phát hiện ra trong cơ thể có lẫn gen chiến đấu, trong tình trạng cậu không can thiệp gì vào.
Nói đúng hơn thì thực tế loại gen này không phải của cậu mà thuộc về Mao Mao.
Do tình huống khi ấy quá khẩn cấp, Tước Thu sợ Mao Mao bị phát hiện cho nên không hỏi nhiều thêm. Cho tới khi an toàn tuyệt đối, cuối cùng cậu mới có thể giao lưu với Mao Mao.
“Mẹ ăn một nửa vỏ trứng của nhóc, sẽ không cướp đi thứ vốn dĩ thuộc về nhóc chứ?”
Mao Mao lắc đầu, sợi râu mềm mại cũng lắc lư theo: “Momo~”
‘Muốn trưởng thành nhanh, quả thực cần bổ sung dinh dưỡng hết khả năng có thể. Nhưng trong lúc con phá vỏ trứng thì mẹ đã cho con đủ năng lượng rồi, cho nên dù thứ đó có rất quan trọng với con thì chỉ cần mẹ muốn, con sẽ cho mẹ hết.’
Trong ký ức hữu hạn của Mao Mao, hình như cậu bé bị ép tới tinh cầu Darkness. Khi ấy đúng vào thời khắc then chốt để cậu nhóc phá vỏ trứng, cần một nguồn năng lượng và dinh dưỡng lớn. Nhưng trên sa mạc của tinh cầu Darkness, ngoại trừ gió bão điên cuồng và cát vàng cằn cỗi ra thì chẳng có gì khác. Hiển nhiên, nơi đây không thể cho Mao Mao thứ mà cậu bé muốn. Ngay trong thời khắc sinh mệnh dần khô kiệt, Tước Thu đã xuất hiện, cho Mao Mao nguồn năng lượng như nguồn gốc của sinh mệnh, mới giúp cậu tìm được đường sống trong bước đường cùng.
Đối với Mao Mao, Tước Thu chính là người cho cậu nhóc sinh mệnh, cũng là người duy nhất cậu nhóc phải bảo vệ trong cuộc đời này.
“Vậy nên mẹ ăn mất một nửa vỏ trứng không ảnh hưởng gì đến sự trưởng thành của nhóc đúng không…” Tước Thu hỏi nhỏ.
Chỉ là mảnh vỏ trứng bổ sung dinh dưỡng, vậy mà sau khi mình ăn vào ngay lập tức nhận được dị năng cấp S mạnh mẽ, Tước Thu không dám tưởng tượng Mao Mao phải là Alpha có thiên phú cao đến mức nào.
Mao Mao nhạy cảm phát hiện cảm xúc của mẹ đang chùng xuống, cậu bé cố gắng bò lổm ngổm qua đó, dùng sợi râu cọ cọ lòng bàn tay Tước Thu.
“Momo.”
‘Không có một nửa vỏ trứng, con vẫn có thể biến thành chú bướm nhỏ xinh đẹp, nhưng không có mẹ, chú bướm nhỏ đã sớm chết trong vỏ trứng rồi.’
Vậy nên mẹ không cần phải thấy có lỗi. Nếu có thể, con nguyện dâng mẹ cả sinh mệnh của mình.’
Cảm nhận được sự an ủi chu đáo của cậu nhóc, tâm trạng Tước Thu cũng dần tốt hơn. Cậu nhẹ nhàng đặt Mao Mao vào trong bàn tay, giơ lên trước mắt mình, đối diện với đôi mắt xám nhỏ như hạt đậu ấy.
“Nhóc còn nhớ bao nhiêu chuyện?”
Ví dụ như gia đình, bố mẹ.
Thời gian Tước Thu đến thế giới này không phải ngắn, dựa vào kết quả ngày thường cậu quan sát được, không cần biết là Alpha hay Omega, đẳng cấp gen càng cao thì càng có khả năng xuất thân quý tộc.
Nếu không có gì bất ngờ, Mao Mao chắc hẳn là Alpha hệ chiến đấu đẳng cấp cao, rất có khả năng tới từ gia đình quý tộc.
Mao Mao nghe Tước Thu hỏi thì cũng cố gắng nhớ lại, tìm kiếm từng chút ký ức trong đầu. Trong quá trình này, đôi mắt màu xám càng ngày càng mở to không thể khống chế, bỗng dưng lại thấy có chút buồn cười.
“Momo…”
Cậu nhóc không nhớ ra…
Những ký ức đã qua hoàn toàn mơ hồ. Đầu óc như có những khối hộp trong suốt xếp chồng lên nhau. Cách một lớp màng nhám thủy tinh, trông thế nào cũng không chân thực. Chỉ có khi xúc phát chuyện gì đó hoặc bị kích thích bởi một cảnh tượng nào đó, cậu nhóc mới nhớ ra ít ký ức vụn vặt.
Điểm duy nhất cậu nhóc có thể xác định là trước khi gặp Tước Thu, cuộc sống của cậu nhóc chắc chắn chỉ có áp lực và đau đớn, buồn tẻ và chán nản.
Có lẽ cậu nhóc chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui, thế giới cũng chỉ mang một màu xám xịt ảm đạm tiêu điều.
Sau khi gặp Tước Thu, thế giới vốn dĩ chỉ có màu đen và trắng của cậu nhóc mới trở nên vô cùng sinh động và ngập tràn màu sắc như được đón một làn gió đêm xuân.
Chú bướm cô độc dạo chơi, gặp được đóa hoa hồng nhỏ bé thuộc về riêng mình, mới thực sự cảm nhận được thứ mang tên ấm áp và hạnh phúc.
Mao Mao nhõng nhẽo cọ cọ cổ tay Tước Thu, ngoan ngoãn bò trong lòng bàn tay cậu, thỉnh thoảng lại quẫy đuôi.
Tước Thu cảm nhận được nhiệt độ và cảm giác ngứa ngáy truyền tới từ lòng bàn tay, một góc nhỏ nào đó trong lòng dường như cũng như lay động bởi cảm giác ỷ lại bằng cả tấm lòng như vậy. Cậu khẽ chạm vào sợi râu của cậu nhóc, thầm nghĩ không nghĩ được thì thôi vậy, cho dù lai lịch của Mao Mao có lớn cỡ nào thì ít nhất đến bây giờ cậu nhóc cũng chỉ có thể dựa vào một mình cậu thôi.
Cậu đã đồng ý với Mao Mao dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không vứt bỏ cậu bé. Hơn nữa, Mao Mao có thể làm tất cả mọi chuyện vì cậu mà chẳng hề đắn đo suy nghĩ, cậu cũng không muốn phân loại cậu nhóc giống những người khác, không muốn giấu cậu nhóc điều gì. Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn nói sự thật.
“Nhóc có nhớ lần trước mẹ đã từng kể cho Dodd nghe về hoa hồng không?” Tước Thu hỏi.
Mao Mao ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm cậu bằng đôi mắt hạt đậu.
Dường như cậu nhóc ý thức được điều gì, ánh mắt không chớp lấy một cái. truyện đam mỹ
Tước Thu rất ít khi cười nhưng giờ phút này, cậu khẽ cong khóe môi lên, khoảnh khắc nụ cười nở rộ đẹp hơn bất cứ phong cảnh nào Mao Mao từng nhìn thấy.
Cảm giác rung động ấy không thua gì cảm giác nhìn thấy hoa quỳnh từ từ nở rộ dưới ánh trăng sáng.
Sau đó, Mao Mao kinh ngạc mở to đôi mắt bé như hạt đậu của mình…
Omega vô cùng xinh đẹp vươn tay trái ra, lòng bàn tay hướng lên trên, từng điểm sáng nhẹ mang một màu vàng thuần túy tỏa lấp lánh xung quanh, chảy dần rồi tổ hợp lại thành dòng sông sao lấp lánh.
Mà ở nơi dòng sông sao ánh vàng chảy qua, một mầm non xanh mơn mởn chầm chậm nở rộ trên đầu ngón nay trắng tựa tuyết của Omega. Nó vươn vai, chồi non mới nhú nhanh chóng sinh trưởng, ánh sáng huỳnh quang xanh thẫm như đom đóm vờn quanh.
Dường như Mao Mao có thể nghe thấy cả âm thanh sinh mệnh đang sinh trưởng, tựa như một hạt giống nho nhỏ đại diện cho hi vọng đội đất chui lên.
Điểm sáng vàng và huỳnh quang xanh thẫm đan xen vào nhau, rực rỡ lưu chuyển. Xung quanh Tước Thu mọc lên đầy những cành lá xanh non mơn mởn, nhẹ nhàng trải khắp gian phòng. Cho dù không có gió, chúng vẫn nhẹ nhàng mở rộng và lay động.
Ánh mặt trời đã được lọc qua màng ngăn phóng xạ xuyên qua rèm cửa màu trắng, dường như đang nhẹ nhàng hôn lên màu xanh tràn ngập khắp căn phòng.
Nhất thời nắng rạng rỡ, cây xanh um tùm.
Tước Thu chìm sâu trong đó, xung quanh tỏa ra ánh sáng vàng giống những hoa văn mây, đồng tử từ từ hiện lên hình ảnh của một đóa hồng.
Tia nắng cũng không dám vượt quá giới hạn, chỉ nhút nhát chiếu vào xương quai xanh lõm xuống của cậu, nhìn lên trên, cánh môi màu hồng nhạt như điểm xuyết cánh hoa đào, gương mặt quá mức xinh đẹp chói mắt.
Tước Thu khẽ cụp mi, hàng mi đổ bóng xuống gương mặt trắng nõn khiến thần thái của cậu mang vẻ bi thương lạ lùng.
Một cảnh tượng mà Mao Mao chưa từng thấy bao giờ. Ngay cả trong ký ức hào hùng được truyền thừa, cũng chưa từng có cảnh tượng nào như vậy.
Dẫu là những cành lá xanh tươi, tràn ngập nhựa sống, hay là những Omega trước mặt đã không thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả nữa rồi.
Cậu nhóc nhìn đến đờ đẫn, cho tới khi giọng nói quen thuộc êm ái như dòng suối trong gọi cậu nhóc hoàn hồn.
“Mẹ không phải là Omega mang gen thực vật mà nhóc vẫn luôn nghĩ. Giống như nhóc đang nhìn thấy đây, bản thể của mẹ chính là một loài cây.”
Trong đầu Mao Mao không khỏi hiện lên cảnh tượng biển hoa mà Tước Thu đã miêu tả với bản thân cậu nhóc và Beta ngu ngốc kia trong căn phòng đá vào một ngày hè nóng nực.
Cậu đã nói tới hoa hồng Canary. Khi nở rộ, cánh hoa màu vàng sữa giống như mặt trời treo đầu cành, mang tới cho nhân gian sự nhiệt liệt và lãng mạn nhất.
“Momo…?”
Mao Mao dè dặt hỏi, là hoa hồng Canary ư?
Tước Thu khẽ gật đầu.
Cậu vuốt ve một cành lá sum suê đưa tới gần đây, thản nhiên nói: “Nhưng hiện tại mẹ còn chưa nở hoa, cho nên nhóc chỉ nhìn thấy những chiếc lá này thôi.”
Dù chỉ là những chiếc lá thì Mao Mao cũng chưa bao giờ được nhìn thấy thực vật sinh trưởng dồi dào như vậy. Màu xanh đậm này ngay đến cả họa sĩ thiên tài nhất cũng không thể phối được ra.
Trong ký ức mơ hồ về màu sắc, nhiều nhất vẫn là màu trắng lạnh lẽo tựa như dòng sông băng rét mướt, ngoài ra thì là màu vàng của khô hạn, của sa mạc khô cằn đến mức loài thực vật mạnh mẽ nhất cũng không thể sinh tồn được, kế đó là màu đen của hư vô, dõi mắt trông qua, cả vũ trụ này giống như màu của diệt vong khiến người ta hoảng sợ.
Cùng với… màu đỏ máu. Màu đỏ máu đại diện thi thể, đói khát, điên cuồng, chiến tranh, xâm chiếm.
Mặc dù ký ức về màu xanh và sinh mệnh của cậu nhóc ít đến mức thảm thương, nhưng dường như tất cả đều mang theo cảm giác chết chóc nặng nề.
Những loài thực vật trong ký ức hoàn toàn không sinh động giống như hoa hồng Canary trước mắt, mà giống như mãnh thú sau khi được con người ép buộc thuần hóa, sau khi mất đi tự do, chỉ có thể mệt mỏi nằm rạp trong lồng cho người ta quan sát.
Huống hồ, Mao Mao ngạc nhiên phát hiện ra, mặc dù quanh người Tước Thu mang bầu không khí khiến tinh thần người ta thoải mái, nhưng sau khi gọi bản thể ra, không khí ấy càng rõ ràng hơn, dày đặc tới mức gần như hóa thành thực chất.
Trên mỗi chiếc lá màu xanh non hoặc xanh thẫm đều được bao phủ bởi vầng sáng xanh thẫm long lanh. Mới nhìn thoáng qua thôi, không cần biết trước đó thần kinh có căng thẳng đến đâu, gần như đều có thể ngay lập tức khiến người ta thả lỏng.
Bấy giờ đôi mắt nhỏ như hạt đậu của Mao Mao mở đến mức to nhất. Cậu nhóc không dám tin, nhưng lại gần như chìm đắm trong cảm giác nhẹ nhàng thoải mái nhữ giẫm lên đám mây.
Cơ thể được thoải mái, bấy giờ một dục vọng khác lại len lỏi dâng lên.
Mao Mao sửng sốt, dường như không dám tin.
Dục vọng ấy…
Lại là…
Muốn ăn.
“Momo…”
Muốn ăn quá…
Đối với mao mao thì từng chiếc lá mang nguồn năng lượng khổng lồ này chính là sức hấp dẫn trí mạng trời sinh.
Một câu nói như mê này lại nhắc nhở Tước Thu, nguyên hình của Mao Mao thực sự quá đáng yêu, chẳng hề với những con sâu long trong nhận thức bình thường, vì thế khiến cậu nhanh chóng quên đi bản thể thực sự của Mao Mao là gì.
Tước Thu gần như ngay lập tức vô thức điều động cành cây muốn gạt Mao Mao đi, giống như mỗi khi gặp con sâu lông nào muốn gặm lá của mình khi còn ở trái đất.
Nhịn đi… đây là Mao Mao.
Sau khi ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh, nhìn dáng vẻ nhóc con them tới mức sắp chảy nước dãi đến nơi mà vẫn ngoan ngoãn nằm trong bàn tay cậu không hề nhúc nhích, trái tim cậu lại vô thức mềm nhũn.
Biểu hiện của Mao Mao khiến Tước Thu nhớ tới dáng vẻ bản thân mình ngậm ngón tay muốn ăn linh khí vào đêm hôm ấy, sau một hồi rối rắm, cuối cùng cậu vẫn kiềm chế đau lòng, hái xuống năm sáu chiếc lá non mịn đặt trên bàn, sau đó lập tức thu hồi bản thể của mình.
Sau khi từng vụn ánh sáng lấp lánh tan đi, ký túc xá khôi phục lại trạng thái ban đầu, tất cả mọi thứ vừa rồi như chưa từng diễn ra.
Tước Thu buông Mao Mao xuống, ấn ấn vào sợi râu nhỏ của cậu nhóc: “Ăn đi, coi như có qua có lại.”
Mao Mao mơ màng như thể còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn quanh một vòng, tiếp đó mới nhìn thấy những chiếc là mang năng lượng tràn đầy sắp tràn cả ra ngay trước mắt.
Mao Mao thử cắn một chiếc lá, cảm giác mới mẻ trong lành dường như ngay lập tức chui vào trong mũi cậu nhóc, khơi dậy hoàn toàn cơn thèm ăn. Ngoại trừ thiên tính ăn khắc sâu vào trong gen, còn có cả khát vọng với năng lượng có trong những chiếc lá này.
Nhưng chuyện khiến Tước Thu bất ngờ chính là sau khi Mao Mao gặm lá cây, lựa chọn đầu tiên của cậu nhóc không phải nuốt luôn mà hì hục bò đến bên tay cậu, đặt chiếc lá vào lòng bàn tay cậu.
Mao Mao cọ cọ đầu ngón tay Tước Thu, nói với vẻ đau lòng: “Momo…”
Cậu nhóc tưởng rằng những chiếc lá này rơi từ trên người Tước Thu xuống, hỏi rằng cậu có đau không.
Tước Thu sửng sốt, đến lúc hiểu ra thì một cảm giác ấm áp dâng lên từ đáy lòng.
“Mẹ không đau,” Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, “Mẹ có hàng tỉ chiếc lá, đây mới là một chút ít thôi.”
Thực sự đây không phải lời nói dối để dỗ dành Mao Mao. Tước Thu đã tu luyện cả nghìn năm, mặc dù thoạt nhìn bình thường chỉ là một cây hoa hồng Canary hơi lớn, không có gì đặc biệt, nhưng khi bản thế được giải phóng hoàn toàn có thể chiếm cả một đỉnh núi. Chỉ mấy chiếc lá ít ỏi kia thôi đối với cậu thực sự chẳng đáng gì.
Nếu muốn nói đến tổn thất thì linh lực trên chiếc lá quả là một loại tổn thất, dù sao bổ sung linh lực trong thế giới này không phải là chuyện dễ dàng.
Tước Thu đảm bảo hết lần này đến lần khác, Mao Mao mới yên tâm to gan ăn những chiếc lá dồi dào năng lượng kia. Vừa ăn, cậu nhóc vừa hạnh phúc tới mức không ngừng đong đưa sợi râu.
Cậu nhóc thề rằng, đây chính là thứ ngon nhất cậu nhóc được ăn từ trước đến giờ.
Không chỉ là vị ngọt nhẹ mọng nước, quan trọng nhất là trên những chiếc lá này còn mang theo nguồn năng lượng mà bất cứ Alpha nào cũng không thể chống lại được. Ngoại trừ có thể bổ sung tinh thần lực tiêu hao mỗi ngày, không ngờ nó còn có thể xử lý những tạp chất tích tụ trong dây thần kinh, đạt tới hiệu quả như được Omega hệ chữa trị cấp B khơi thông tinh thần một lần.
Ngay đến cả loại thuốc an ủi tinh thần tốt nhất để xoa dịu bệnh gen trong trí nhớ cậu nhóc, cũng không hiệu quả bằng nửa chiếc lá của Tước Thu.
“Nhóc là con sâu lông đầu tiên được ăn lá cây của mẹ đấy.” Tước Thu vừa nhỏ giọng nói vừa khẽ đẩy Mao Mao, làm cho cậu nhóc đang ăn vui vẻ ngã chổng vó.
Nhưng mặc dù bị đẩy ngã chổng chân lên trời, nhưng Mao Mao vẫn ôm chặt phiến lá còn lớn hơn cơ thể mình gấp mấy lần, kiểu gì cũng không nỡ buông tay.
Tước Thu cảm thấy buồn cười, lại ngồi ngắm cậu nhóc ăn thêm một lát. Suốt quá trình không thấy Mao Mao sinh ra phản ứng bất thường sau khi ăn lá cây, cậu mới yên tâm chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Tước Thu không ngờ ký túc xá trường quân sự tinh cầu Darkness không chỉ có bốn gian phòng độc lập, mà còn có cả hai phòng tắm, nó nằm ngay bên phải phòng cậu, rất tiện lợi cho sinh hoạt hằng ngày.
Tước Thu bước vào xem, được đấy, không ngờ còn có cả bồn tắm nữa. Do Beta và Alpha đều có vóc dáng tương đối cao to, nên bồn tắm cũng làm theo kích thước lớn nhất.
Cậu ước lượng qua, phát hiện đừng nói là một mình cậu, dù nhét thêm hai cậu nữa cũng vừa chiếc bồn tắm ấy.
Kể từ lúc bước chân vào trường đến giờ tâm trạng của cậu vẫn luôn không tốt, bấy giờ cuối cùng cũng đỡ hơn một chút. Cậu kiên nhẫn chờ xả nước đầy bồn, dự định sẽ thoải mái ngâm mình tắm rửa.
Mà ở bên ngoài phòng tắm, tại một nơi không ai chú ý đến, Mao Mao lại xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Trước lúc rời khỏi Tước Thu đã đặt hết tất cả những phiến lá trên bàn ngay nơi Mao Mao có thể chạm tay là tới.
Mao Mao không thể khống chế được thiên tính ham ăn của mình, không có Tước Thu ở đây canh chừng, cậu nhóc không bị hạn chế gì nữa, bản năng ẩn sâu trong dòng máu đang điên cuồng gào thét ép cậu nhóc phải nuốt hết tất cả.
Những chiếc lá tràn đầy năng lượng thuần khiết trước mặt không lúc nào là không cổ vũ dục vọng chảy trong máu này. Lý trí của Mao Mao nói với cậu bé rằng không thể ăn một lần quá nhiều, bằng không nhất định bản thân sẽ không thể hấp thu được. Nhưng bản năng đáng sợ giống như một con ác ma dụ dỗ con người sa đọa, nó thì thầm bên tai, lặp đi lặp lại một chỉ lệnh hết lần này đến lần khác:
Ăn chúng, nuốt trọn tất cả!
Mình cần những năng lượng này! Nuốt hết! Nuốt hết! Nuốt hết!
Không dừng lại dù chỉ một phút!
Mao Mao không khống chế được bản thân, mỗi một tế bào trong cơ thể đều gào thét đòi thỏa mãn yêu cầu. Cậu nhóc tựa như một con ác thú vĩnh viễn không thể lấp kín dục vọng, tham lam không ngừng muốn cắn nuốt những chiếc lá tràn đầy năng lượng trước mặt. Thậm chí còn muốn nuốt luôn cả chủ nhân thực sự của nguồn năng lượng này.
Chẳng biết qua bao lâu, bản năng cắn nuốt khiến người ta sợ hãi kia dần dần biến mất theo nhu cầu sử dụng năng lượng gia tăng gấp bội của cơ thể. Sau cơn điên cuồng, Mao Mao mới từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng sự bình tĩnh này chỉ được kiềm chế tạm thời mà thôi, bản năng kia vẫn mai phục ở chỗ tối, bất cứ lúc nào cũng có thể nhân cơ hội, chiếm cứ quyền chỉ đạo cơ thể này một lần nữa.
Chờ tới khi Tước Thu tắm rửa xong ra ngoài, trên bàn đã không còn bóng dáng của những chiếc lá đâu nữa, Mao Mao cũng nằm yên trên mặt bàn không động đậy.
“Không ngờ nhóc lại ham ăn như vậy đấy.” Tước Thu khẽ chọc chọc vào cái bụng nhỏ phình lên của cậu nhóc, chẳng biết phải ăn bao nhiêu thì mới phình to thế này.
Trước đây cậu chỉ cần chọc chọc Mao Mao, cho dù cậu nhóc có buồn ngủ đến đâu thì cũng sẽ ngay lập tức tỉnh dậy, sau đó quấn quýt lấy cậu đòi vuốt ve, đòi ôm ôm, bây giờ lại chẳng hề nhúc nhích như thể đã uống say, ăn tới mức mơ màng.
Nhưng nhịp thở của Mao Mao đều đều, thoạt nhìn chỉ như đang ngủ, không có gì bất thường.
Tước Thu cũng không lo lắng, cậu rút một tờ giấy ướt lau sạch sẽ cho Mao Mao bèn đặt cậu nhóc xuống cạnh gối đầu của mình, nặng nề ngủ thiếp đi cùng với cậu nhóc.
Và ở nơi cậu không nhìn thấy, Mao Mao chầm chậm mở mắt, toàn thân tỏa ra ánh sáng bạc nhạt màu lạnh lẽo, lặng lẽ xảy ra thay đổi vô cùng lớn.