Tiểu nhị bên ngoài giữ một nụ cười tiêu chuẩn đứng chào khách, được đào tạo huấn luyện khá tốt.
“Chào khách quan, chào mừng ngài đến với Linh Thú Các chúng tôi! Mời ngài vào trong!”
Hàn Băng bình tĩnh đi trước tiến vào, Nam Thiên Sang vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, hai mắt tràn ngập sự tò mò.
Bên trong Linh Thú Các đặt rất nhiều lồng giam, giam giữ các loại linh thú khác nhau. Nhìn những lồng giam đó, Nam Thiên Sang bỗng có chút sợ hãi, những hình ảnh trong quá khứ đột nhiên hiện về.
“Ca ca….”
“Đừng nghĩ lung tung, đừng nhớ lại quá khứ! Những điều đã qua đều cho qua đi, nơi này rất an toàn.”
Hàn Băng nhìn thẳng mắt hắn chậm rãi nói từng câu. Nếu cứ mãi sợ hãi như vậy, đối với tương lai của hắn sẽ có hại. Hắn bắt buộc phải tự vượt qua khỏi bóng ma tâm lý đó.
“… vâng!”
Nam Thiên Sang hít một hơi thật sâu ổn định lại tinh thần và suy nghĩ của mình, bám sát theo ngay sau nàng.
Linh Thú Các này đúng như tên của nó, là nơi buôn bán các loại linh thú, từ đại trà đến quý hiếm.
Tầng trệt này chủ yếu là các linh thú nhỏ thường gặp trong rừng rậm, sức công kích yếu. Hàn Băng sau khi lướt nhìn một lượt liền tiến lên tầng hai.
Tầng hai cũng đặt rất nhiều lồng giam, to có nhỏ có. Chúng nằm im trong lồng giam, giương mắt nhìn nhân loại chỉ trỏ nhận xét.
Nam Thiên Sang nắm ống tay áo Hàn Băng, bám theo như gà con đi theo mẹ.
“Ca ca, tại sao chúng lại ở đây? Người ta mua chúng về để khế ước đúng không? Giống như Xích Hổ linh thú của Hồng Hằng vậy.”
“Đúng vậy, nhưng không phải để diễn xiếc như đệ từng thấy, chúng là để trợ giúp cho tu luyện cũng như là đồng đội của đệ vậy!” Hàn Băng gật gật đầu, vừa đi vừa giải thích.
“Thật vậy ạ?”
“Ừm.”
“Đồng đội? Những xúc vật thấp kém này mà ngươi gọi là đồng đội sao?” Đúng lúc hai người đang nói chuyện, một tiếng nói khác bỗng chen vào.
Theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, là một nữ nhân, à không, một tiểu cô nương tầm tuổi nàng. Nàng ta mặc một thân hồng nhạt, gương mặt xinh xắn đáng yêu, chỉ tiếc đôi mắt kia lại thể hiện ra sự độc ác cay nghiệt, phá hoại đi cái nhìn tốt về nàng.
“Cũng phải thôi, bọn nghèo hèn như các ngươi đây, được khế ước với một linh thú đã là may mắn cả đời này, tất nhiên phải xem trọng chúng rồi!” Vân Hòa Như đôi mắt đầy khinh thường nhìn hai người, giọng nói không che giấu sự miệt thị.
Nha hoàn phía sau thấy chủ nhân như vậy, lập tức hùa theo, ra sức chế nhạo.
“Tiểu thư nói đúng! Bọn nghèo hèn này làm sao so được với thiên kim như ngài!”
Nam Thiên Sang nghe hiểu bọn họ nói gì, tức đến đỏ cả mặt, lúc chuẩn bị phản bác liền bị Hàn Băng ngăn lại.
“Xin hỏi tiểu thư là…?”
“Hừ, mắt ngươi nhìn thật kém! Tiểu thư nhà ta đại danh đỉnh đỉnh, tiếng vang xa gần bốn phương đều biết, ngươi lại không biết!?” Nha hoàn theo sau nhau nhảu trả lời, Vân Hòa Như nghe vậy thì hếch cằm kiêu ngạo.
“Quả là tại hạ không biết, mong cô nương chỉ giáo thêm!” Hàn Băng mỉm cười tiêu chuẩn.
“Hừ, bổn tiểu thư chính là Đại tiểu thư của Vân gia, Vân Hòa Như! Tiểu tử nhà ngươi phải có phúc ba đời, mới có thể được nói chuyện với bổn tiểu thư đấy!” Vân Hòa Như càng thêm hống hách, giống như ban ân cho nàng mà trả lời.
Mọi người xung quanh cũng chỉ trỏ vài câu, nhưng chủ yếu đều mang tâm trạng xem kịch.
“Thì ra là Vân đại tiểu thư! Thất lễ thất lễ!” Hàn Băng cười cúi đầu ôm quyền hướng về phía nàng ta, sau lại đứng thẳng người lên nói.
“Có lẽ Vân gia là một gia tộc rất lớn đúng không?”
“Nói thừa, cả thành Vân Sơn này Vân gia ta là lớn nhất!” Vân Hòa Như ưỡn ngực tự hào.
“Đã là một gia tộc lớn như vậy tại sao ngay cả lễ nghĩa cơ bản là không nên nghe nén người khác nói chuyện cũng không biết? Hay là đây chính là quy củ của Vân gia?!” Hàn Băng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng ta, bình đạm hỏi.
Chúc mọi người ngày mới may mắn nhé! ???