“Chít chít!” Vật nhỏ nhảy lên vai nàng, hướng về hang động.
Hàn Băng nhìn nó một cái, lại nhìn xung quanh một lần rồi mới đi vào. Bên trong hang động rất tối, giơ tay năm ngón cũng không nhìn thấy gì!
Hàn Băng lấy ra một viên dạ minh châu, trong nháy mắt không gian đã sáng lên.
Trong hang phủ rêu ẩm ướt trơn trượt, nhiều ngóc ngách mọc đầy dương sỉ. Trên tường đều là những vỏ ốc sên đã chết hoặc tổ kiến đỏ, nhìn thật sự rất âm u.
Càng đi sâu vào bên trong càng khô ráo. Trong cùng của hang động có một tổ chim nhỏ đặt vài quả trứng màu sắc rực rỡ, bên cạnh là một vài Tụ Khí quả đã chín cùng một quyển sách úa vàng.
Vật nhỏ từ trên vai nàng nhảy xuống bên cạnh mấy quả trứng, vui vẻ chạy xung quanh cái tổ.
“Chít chít chít!”
“Ngươi muốn ta mang những thứ này đi!?”
Vật nhỏ nhảy lên nhảy xuống coi như gật đầu.
“Tại sao ta phải mang đi? Cái này có lợi gì cho ta chứ? Nếu ngươi muốn thì ở lại đi, ta trở về đây!”
Dứt lời, Hàn Băng lập tức quay người đi. Vật nhỏ thấy vậy vèo cái nhảy lên vai nàng kêu inh ỏi.
“Chít chít chít chít chít!”
“Kêu cái gì mà kêu! Im ngay!” Hàn Băng bắt nó trên vai xuống nhíu mày.
“Chít chít!” Mau lấy đi.
“Ta nói rồi! Ta không lấy!”
“Chít chít!” Ngươi không lấy ta sẽ kêu hoài.
“….”
Hàn Băng ném nó ra đằng sau mặc kệ, tiếp tục bước ra ngoài. Vật nhỏ sau khi rơi xuống đất lại “vèo” cái trở lại vai nàng, tiếp tục duy trì tiếng kêu.
Lần này nó biết nàng sẽ bắt nó nên bám rất chặt, Hàn Băng có chút vừa tức vừa bất lực.
“Rồi rồi! Ta lấy ta lấy! Ngươi thật ồn ào! Ngươi còn kêu nữa ta sẽ giết ngươi!”
Nàng có chút hậm hực quay lại chỗ đó, thu hết đống Tụ Khí quả, quyển sách vào không gian. Còn mấy quả trứng thì nàng cẩn thận nhặt nó vào một hộp gỗ lót vải bông mịn rồi mới cho vào trữ nạp giới.
Vật nhỏ thấy nàng lấy cũng vui vẻ hơn, ở trên vai nàng xoay vòng tròn.
Hàn Băng trở lại chỗ để thịt thỏ, thật may chưa bị mất con nào. Nàng xách thỏ về nơi dừng chân, bắt đầu thêm gia vị rồi nướng.
Tách! Tách tách! Xì xèo!
Nam Thiên Sang rất lâu chưa thấy quay lại, Hàn Băng thử dùng linh thức của bản thân nhìn xung quanh, thấy hắn vẫn đang di chuyển trong rừng, hướng về phía nàng.
Rất nhanh sau đó, Nam Thiên Sang đã trở về.
“Ca ca! Ta bắt được rồi! Còn có cái này nữa!”
Nam Thiên Sang tay cầm một con gà rừng rất lớn đến, sau đó lại bỏ chiếc bao vải trong tay xuống, mở ra cho nàng xem. Bên trong có vài quả táo dại rất ngon, cùng đó là một ít nấm rơm khổng lồ.
“Đệ thấy ở chỗ đó rất nhiều liền hái về! Nếu được ngày mai đệ sẽ hái tiếp!”
Tiểu tử này đều là lần đầu tiên trải nghiệm việc đi xa như vậy nên vô cùng thích thú. Khí chất xung quanh hắn không còn sự tự ti như lúc đầu gặp nàng nữa! Nhìn dáng vẻ hắn bây giờ, mới thật sự là một đứa trẻ nên có.
Vui vẻ, ngây thơ, tự do, thoải mái!
“Ừm! Ngày mai hái thêm!” Hàn Băng mỉm cười gật đầu.
“À đúng rồi! Đệ còn nhìn thấy rất nhiều nấm có màu sắc đẹp đẽ khác! Nhìn chúng rất lấp lánh và rực rỡ, đệ chưa bao giờ nhìn thấy cây nấm nào đẹp như vậy!”
“… Sờ vào chúng chưa?”
“Không có! Đệ không sờ! Ca ca đã nói, những loại nấm càng đẹp càng độc! Nên đệ chỉ dám nhìn thôi!” Nam Thiên Sang lắc đầu liên tục.
“Ngoan! Lật thỏ đi! Ta sẽ xử lý con gà!”
“Vâng!”
Hàn Băng cầm theo đống hoa quả cùng con gà đến chỗ bờ hồ lúc nãy, bắt đầu rửa sạch và xử lý con gà.
“Ngươi đi bắt thêm mấy con thỏ nữa đi! Không thì gà cũng được. Nhanh lên, nếu không đừng hòng ăn!”
Chúc mọi người ngày mới tốt lành! ???