“Tút————tút——-“
Sau đó là chuỗi âm thanh báo bận, giống như cuộc gọi lần trước vậy, không tắt cũng không nghe máy. Đây là lần thứ hai, lần cậu và La Tiểu Mậu cùng nhau đi mua sắm cũng thế, bên Cù Thành không có bất kỳ động tĩnh nào, một mực không nghe máy.
Từ Từ Niên thử lại mấy lần đều vậy, gọi nốt lần cuối, cậu dự định gửi một tin nhắn cho Cù Thành, hỏi xem hắn có muốn cùng nhau ăn sáng không, kết quả còn chưa gõ được mấy chữ, đột nhiên có người gõ cửa phòng,
Cậu cất điện thoại, đứng lên đi ra mở cửa, cười nói, “Ở địa bàn nhà mình còn giả bộ gõ cửa cái gì?”
Cửa phòng két một tiếng mở ra, người đứng ở ngoài cửa không phải là Cù Thành.
Nhìn người thanh niên trước mặt, Từ Từ Niên thoáng sửng sốt, “A Tứ? Sao cậu lại đến đây?”
A Tứ vẫn diện cả người âu phục, nhìn nhã nhặn lịch sự, không giống như người xã hội đen chút nào, tay hắn bưng một cái khay, phía trên còn đậy cái chụp, “Từ đại ca, anh tỉnh rồi ạ? Em vâng lời đến đưa bữa sáng cho anh.”
Từ Từ Niên lách mình để cho hắn đi vào, vào một cái thấy áo choàng tắm ném khắp nơi, còn có chiếc quần bơi dính bẩn, cậu lúng túng vô cùng, vội vàng cúi đầu xuống dọn, A Tứ ở bên cạnh mím môi cười trộm, “Từ đại ca, những thứ này để người phục vụ thu dọn đi, anh mau lại đây ăn sáng, để lát nữa nguội mất.”
Từ Từ Niên ho nhẹ một tiếng che giấu sự lúng túng, vội vội vàng vàng cuộn tròn thứ trên đất nhét qua một bên, vội nói sang chuyện khác, “Tại sao lại là cậu đến? Cù Thành đâu?”
A Tứ thoáng ngừng lại, anh mắt hơi rời rạc, “Ừm…..Anh Thành, sáng nay anh ấy phải đi gặp khách, cho nên rời đi trước rồi.”
“Lại gặp khách?” Từ Từ Niên nghi ngờ nhíu mày, “Khách làm ăn hả? Vậy sao cậu không đi theo?”
Nhìn ánh mắt sáng tỏ của Từ Từ Niên, A Tứ sờ chóp mũi, do dự một lát mới mở miệng cười, “Em vụng về như vậy, chỉ biết đánh đánh giết giết, chuyện làm ăn em không thạo, cho nên mới không đi theo.”
Không biết sao Từ Từ Niên cảm thấy có hơi kỳ lạ, nheo mắt lại, đột nhiên có một hình ảnh xoẹt qua trước mắt.
Ngày hôm qua hai người phóng túng đến nửa đêm, khi đó cậu đã mệt mỏi mơ màng buồn ngủ, lúc Cù Thành tắm cho cậu xong, khi ấy cậu giống như loáng thoáng nghe thấy điện thoại Cù Thành rung lên mấy cái, màn hình lóe sáng, Cù Thành nhìn cậu một lát rồi cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Tiếc là lúc đấy cậu quá mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi, hoàn toàn quên mất chuyện này, giờ đột nhiên nhớ lại cảm thấy có chút không đúng, hơn nửa đêm có điện thoại gì mà cần phải ra ngoài nghe máy?
Cậu bình tĩnh lại nhìn chằm chằm A Tứ, chớp cũng không chớp, cho đến khi đối phương chịu đựng không nổi mới chuyển tầm mắt, chậm rãi nói, “A Tứ, cậu chắc là cậu nói thật với tôi chứ.”
A Tứ sững người một lúc, tiếp đó tự tin vỗ ngực, đĩnh đạc nói, “Đương nhiên là nói thật, Từ đại ca, anh đối tốt với anh em bang Thanh Long tụi em như vậy, tụi em ghi nhớ cả đời, nào dám không nói thật? Hơn nữa, anh Thành và anh có quan hệ thế nào, có chuyện gì mà cần phải giấu giếm, anh còn không tin anh ấy sao?”
Điều hắn nói là thật, rất lâu sau Từ Từ Niên không có đáp lại.
Tính tình kia của Cù Thành, cậu tự nhận mình đã hiểu rất rõ ràng, mặc dù tên vô lại kia ở bên ngoài mạnh mẽ tàn nhẫn chết người, nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối ở trước mặt cậu, điểm này cậu rất tin tưởng, nếu hắn thật sự có chuyện gì muốn gạt cậu thì nhất định cũng có lý do của mình, cần gì phải sai A Tứ nói dối mình.
“Từ đại ca, anh mau ăn đi, anh Thành đặc biệt bảo em mua sủi cảo nhân tôm với cháo cá gừng cho anh, để nguội là bị tanh luôn đấy.”
A Tứ thấy nãy giờ Từ Từ Niên không nói gì, vội vàng mở nắp đậy ra, đẩy bữa ăn sáng đến trước mặt cậu, Từ Từ Niên lấy lại tinh thần, nhìn món ăn tinh xảo trên đĩa sứ trước mặt, bên cạnh còn có một bát nước chấm dầu hào, đúng là mùi vị yêu thích của cậu, chỉ có Cù Thành mới suy nghĩ chu đáo như vậy.
Thấy những thứ này, Từ Từ Niên thầm ở trong lòng mắng mình mấy câu, cảm thấy đầu mình nhất định có bệnh rồi mới có suy nghĩ bậy bạ như thế.
Hôm nay là thứ hai, Cù Thành phải đi làm là chuyện cực kỳ bình thường, mặc dù hắn đi mà không nói gì, nhưng lại sai người lấy đồ ăn mình thích đến cho mình, còn có gì mà không hài lòng nữa, sao càng lớn tuổi lại càng ấu trĩ thế nhỉ?
Từ Từ Niên giơ tay gõ đầu mình một cái, cười cầm đũa lên, “Nhắc đến đúng thật là có hơi đói, cậu ăn sáng chưa, ngồi xuống ăn chung đi.”
Cậu vẫy vẫy tay với A Tứ, gắp một miếng sủi cảo chấm ngập dầu hào cho vào trong miệng, nhai vài cái mới nói, đột nhiên dạ dày cuộn lên một trận, có thứ gì đó xông lên, còn hơi chua chua, ngăn ở cổ họng.
“Khụ khụ…..” Cậu lập tức che miệng lại, một trận buồn nôn nổi lên, khiến cậu rất lâu không nói được gì.
“Anh sao thế, Từ đại ca?” A Tứ hoảng sợ, vội vàng rót một ly sữa bò đặt xuống bên cạnh cậu, “Trước uống một ít nước ép xuống đi.”
Lúc này trong miệng Từ Từ Niên toàn là mùi tanh của tôm và dầu hào, lại nhìn thấy cháo cá cùng ly sữa bò trước mặt, càng cảm thấy khó chịu hơn, dạ dày co rút tựa như khuấy động không ngừng, cậu cầm một ly trà lạnh đổ vào trong miệng, gắng sức làm giảm mùi vị trong miệng xuống, cuối cùng mới thở phào một hơi.
“Không có chuyện gì, chắc là do trưa với tối hôm qua ăn nhiều thứ quá, không tiêu hóa được, uống nước là đỡ rồi.”
A Tứ lo lắng nhìn cậu, “Chắc chắn không có chuyện gì chứ? Sắc mặt của anh không được tốt lắm, hay để em tìm anh Thành nói một tiếng?”
Từ Từ Niên vội xua tay, “Không cần đâu không cần đâu, vạn lần đừng, nếu để hắn biết sẽ nói đến tôi nhức cả đầu, không thể chịu nổi. Lão đại nhà các cậu nhìn bề ngoài thế thôi, thực tế nội tâm lại giống như bà mẹ già năm sáu chục tuổi.”
A Tứ bật cười, Từ Từ Niên cũng nhịn không được cười theo.
“Cậu quản chặt miệng mình chút, đừng có chuyện gì cũng nói cho lão đại cậu, nếu để hắn biết, hoảng loạn chạy đến trước mặt tôi, sau này cậu cũng đừng đến quán của tôi ăn cơm chùa nữa.”
Đồ ăn ngon ở trước mặt, A Tứ lập tức vứt hết liêm sỉ, cười he he nói, “Em là người phe anh mà.”
“Được rồi được rồi, đừng có mà nịnh hót, tôi sẽ tự mình giải quyết bữa sáng, cậu đi làm chuyện của mình đi.” Từ Từ Niên mỉm cười vỗ vai hắn, cầm thìa lên múc một miếng cháo cá cho vào trong miệng.
A Tứ thấy cậu có thể ăn lại bình thường rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, lúc ra tới cửa lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt đầy do dự quay đầu lại nói, “Từ đại ca, nếu không có chuyện gì thì anh ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ở đây 24/24 giờ đều có người Hào Đình của chúng ta, anh cần gì thì cứ tìm bọn họ, nếu không thì gọi điện thoại cho em cũng được, đừng tự mình chạy ra ngoài.”
Lời nói này vừa đột ngột lại vừa kỳ lạ, Từ Từ Niên nhếch mày ngẩng đầu lên, “Tạo sao không thể đi ra ngoài?”
“Hazza……Không phải cơ thể anh không được khỏe sao, ngộ nhỡ ra ngoài bệnh nặng thêm thì làm thế nào? Anh lại không cho em nói cho anh Thành biết, đợi anh ấy truy cứu đến chắc chắn sẽ gọt em ra mất.”
Sắc mặt A Tứ vẫn rất kỳ lạ, ánh mắt láo liên, muốn nói rồi lại thôi, giống như có bí mật gì đó, tiếc là lúc này dạ dày Từ Từ Niên quả thực không được thoải mái, cho nên lần này không chú ý tới được.
Cậu cười xua tay nói, “Được, tôi không ra ngoài, có chuyện gì sẽ lập tức gọi điện thoại cho cậu, nếu Cù Thành gọt cậu, tôi sẽ cản giúp cậu, vậy được chưa?”
A Tứ khẽ thở phào một cái, vẫn có chút không yên tâm, chần chừ một lúc không tìm được lý do ở lại, mới gật đầu đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng sập một tiếng, Từ Từ Niên không đè nén được khó chịu trong dạ dày nữa, che miệng chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh, nôn hết đồ ăn ra ngoài, còn trực ói cả nước chua.
Ho dữ dội một lúc, cậu mở vòi nước rửa mặt, cả khuôn mặt đều biến sắc.
Đừng bảo là……Cái đó nhé?
Sắc mặt cậu tái nhợt, chống hai tay trên bệ rửa mặt, ngực phập phồng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát hết cả mồ hôi.
Phản ứng này khiến cậu buộc phải suy nghĩ đến hướng kia, đặc biệt tối hôm qua còn vừa làm chuyện kia xong, mẹ nó còn không đeo bao!
Nhưng nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng, lần trước lúc có Oa Oa, cậu không có bất cứ triệu chứng nào, vui vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra, nếu không phải bụng lớn, cậu ước chừng còn chẳng hay biết gì, khí thế ngất trời làm việc ở công trường.
Nhất định là do trưa với tối hôm qua ăn nhiều quá, tạm thời không tiêu hóa kịp, tuyệt đối không phải chuyện kia.
Đúng, không sai, làm gì dễ trúng thế, vả lại hôm qua vừa mới làm, hôm nay có gì đó luôn được chắc? Vậy thì quá vô lý rồi.
Từ Từ Niên nhìn chằm chằm nét mặt như bị sét đánh qua của mình trong gương, dùng sức nện đầu mình một cái, tạt nước lạnh lên mặt, làm mình tỉnh táo lại một chút sau đó mới rời khỏi nhà vệ sinh.
Bữa sáng đặt ở trên bàn vẫn còn tỏa ra chút hơi nóng, nhưng cậu quả thực không đói bụng, tâm tình cũng không ổn định, tiện tay lấy hai viên thuốc tiêu hóa trong hành lý ra nhét vào trong miệng, mặc quần áo vào định bụng ra ngoài đi dạo, kết quả nhớ đến mình đã đồng ý với A Tứ, đành quay người về.
Nếu đã đồng ý với người ta rồi, thì khỏi ra ngoài đi, ngoan ngoãn ở trong phòng xem TV vậy.
Từ Từ Niên buồn rầu, ngồi ở trên ghế liên tục đổi kênh, bấm hết một lượt xong, cảm giác cả người lại bắt đầu mệt mỏi, mí mắt đánh vào nhau, cậu mơ hồ dựa vào một bên ngủ.
Ngủ không biết được bao lâu, điện thoại ở trên bàn đột nhiên vang lên, Từ Từ Niên lập tức tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại đã xế chiều, trong phòng vẫn chỉ có mình cậu, Cù Thành chưa có dấu hiệu gì là đã trở về.
“……A lô?”
Cậu dụi dụi mắt, ngay cả số điện thoại người gọi đến cũng không nhìn, tưởng là Cù Thành liền bắt máy, kết quả đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Trần Quân.
“Từ đại ca, là em nè!”
“À, tiểu Quân, sao thế?” Từ Từ Niên ngáp một cái, duỗi người.
“Từ đại ca, anh đang ở đâu thế, tiện đến chỗ nuôi trồng một chuyến được không? Chúng ta có mối làm ăn lớn!”
“Cậu hỏi thật đúng lúc, giờ anh đang ở Thanh Nguyên này, mối làm ăn lớn gì mà phải đặc biệt gọi điện thoại cho anh? Không phải anh giao cho cậu phụ trách hết sao, giám đốc Trần.”
Từ Từ Niên cố tình nói đùa, tiểu Quân ở đầu bên kia cười khà khà, hào hứng nói, “Hôm nay Từ thị đến khu nuôi trồng của chúng ta, nói là muốn thu mua rau diếp cá bên mình với giá cao, ra giá kiếm được gấp mấy lần so với bán dược liệu.”
Từ Từ Niên lập tức ngồi thẳng người dậy, “Chờ một chút, cậu vừa mới nói ai mua cơ?”
“Từ thị ạ, chính là tập đoàn Từ thị tiếng tăm lừng lẫy, lần này bọn họ cử đại diện đích thân đến, tên của người này gần giống của anh, gọi là…..À đúng rồi, gọi là Từ Tân Niên.”
Từ Từ Niên phút chốc mở lớn mắt, điện thoại trong tay thiếu chút nữa rơi xuống sàn nhà.
“Cậu đợi một lát, anh lập tức đến ngay!”
Cậu nhanh chóng mặc quần áo vào, kéo cửa chạy ra ngoài, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã đồng ý với A Tứ.
***
Từ Từ Niên không nghĩ dựa vào cách này gặp lại “em trai tốt” của mình lần nữa, nếu như có thể, cậu cả đời này cũng không muốn nhìn thấy gương mặt khiến mình chán ghét cực điểm kia nữa. Nhưng chuyện trên đời vốn rất kỳ diệu, không biết khi nào sẽ sắp đặt hai người hận nhau thấu xương chung một chỗ.
Lúc cậu vội vàng chạy đến khu nuôi trồng, Từ Tân Niên cùng mấy người hắn dẫn đến đã dựa theo sắp xếp của Từ Từ Niên ở trong phòng họp…
Diện tích khu nuôi trồng vô cùng lớn, trải qua thời gian dài kinh doanh đã mở rộng thêm mấy trăm mẫu, sau đó Từ Từ Niên lại xây tòa nhà khoa học công nghệ nuôi trồng và phòng tiếp tân cao cấp, để có thể nghiên cứu giống khác của cây diếp cá, nâng cao tỷ lệ nảy mầm của hạt giống, đồng thời còn có thể thương lượng trao đổi nhu cầu với khách hàng.
Trần Quân đang ở trong tòa nhà khoa học công nghệ nuôi trồng chờ cậu, đến khi thấy Từ Từ Niên đẩy cửa đi vào, liền vội vàng chạy ra đón, “Từ đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi, đám người kia sắp không đợi được nữa, em chỉ sợ bọn họ cứ vậy mà đi mất.”
Từ Từ Niên chạy đến thở hồng hộc, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, uống vài ngụm nước mới ổn định trở lại, “Tình huống Từ thị bên kia thế nào?”
“Còn thế nào được nữa, cái tên gọi giám đốc Từ Tân Niên kia dáng người nhìn rất đẹp, nhưng tính tình không tốt lắm, chê chúng ta tiếp khách vô lễ, đòi gặp anh cho bằng được.”
Từ Từ Niên nheo mắt lại, gật đầu nói, “Cậu có nói cho hắn biết tên của anh là gì không?”
Mặc dù Trần Quân không hiểu gì, nhưng tuyệt đối trung thành với Từ Từ Niên, nghe lời này vội vàng lắc đầu một cái, “Anh không cho em nói, em chắc chắn sẽ không nói, em dựa theo ý của anh, thu xếp cho bọn họ vào trong phòng họp rồi, giờ bọn họ đều ở trong đấy.”
“Làm tốt lắm.” Từ Từ Niên nhếch miệng cười, gõ bàn nhìn máy tính, “Trước mở camera phòng họp ra để anh xem tên kia biến thành dáng vẻ quỷ quái gì.”
Trần Quân không biết “tên kia” cậu nói là ai, nhưng vừa nghe cậu nói muốn xem camera giám sát, thì có hơi do dự, lát sau mới nói ra được một câu, “Từ đại ca….Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện, có phải anh với giám đốc Từ có quan hệ gì không? Không chỉ tên giống nhau, mà ngay cả gương mặt cũng…….giống nhau y hệt.”
Bởi vì Thanh Nguyên ở vùng núi, tin tức không được nhanh nhạy lắm, Trần Quân lại làm việc cả ngày ở khu nuôi trồng, cho nên tuyệt nhiên không biết tai tiếng gần đây của Từ gia, việc này Từ Từ Niên cũng không lạ gì, nhưng nói cậu với Từ Tân Niên lớn lên giống nhau…..việc này không phải có hơi thái quá sao?
Từ Từ Niên không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ chỉ vào màn hình, vẻ mặt Trần Quân vẫn đầy nghi ngờ, click chuột lên màn hình, nháy mắt toàn bộ camera giám sát ở khu nuôi trồng hiện lên, sau đó lại click hai cái vào góc phải, màn hình lập tức mở rộng ra, chiếu toàn bộ khung cảnh ở trong phòng họp.
Xa cách bảy năm, đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt Từ Tân Niên với khoảng cách gần như vậy.
Trên màn hình gò má Từ Tân Niên hướng về phía camera, ngồi ở ghế ông chủ, ngón tay nhỏ dài gõ nhẹ lên bàn, trên người mặc bộ âu phục màu xám tro phẳng phiu, vẫn giống như trước kia để lộ hai vạt áo màu xanh nhạt ra ngoài, cả người nhìn tươi sáng và mới mẻ, gác hai chân lên nhau, nếu như không nhìn kỹ, thì không thể nào phát hiện ra chân bên phải của hắn là chân giả.
Lúc này cửa phòng họp mở ra, một cô gái nhỏ bưng nước nóng vào, rót thêm nước cho mấy vị khách, âm thanh Từ Tân Niên vang lên, “Rốt cuộc khi nào ông chủ của các cô mới chịu ra mặt? Nói chuyện làm ăn ngay cả chút lễ phép này cũng không biết sao?”
m thanh của hắn thiên mềm giống như trước, nhưng khẩu khí lại hết sức ác liệt, cô gái nhỏ kia đã được dặn dò từ trước, tuyệt đối không được tiết lộ bất kỳ tin tức nào về Từ Từ Niên, cho nên đành phải nở nụ cười nói, “Xin lỗi tiên sinh, giờ ông chủ chúng tôi đang ở bên ngoài, ngài ấy đang cố gắng chạy về, xin ngài chờ thêm lát nữa.”
Từ Tân Niên cười nhạo một tiếng, không nói thêm nữa, đẩy tay một cái, chiếc ghế xoay lại, để lộ chính diện mặt hắn về phía camera.
Nếu như gương mặt trước kia của hai người, bởi vì là anh em nên có ba bốn phần giống nhau, thì bây giờ căn bản phải giống nhau đến bảy tám phần, nếu như không phải lúc giơ tay nhấc chân có chút chuyển động không giống nhau, người lạ thoạt nhìn thấy sẽ rất dễ dàng nhận lầm hai người.
Từ Từ Niên không cách nào hình dung nổi tâm trạng giờ khắc này của mình tồi tệ đến mức nào, không vì cái gì khác, mà chính vì Từ Tân Niên lại đổi một tấm da mặt khác, gần giống y hệt như cậu!
Cậu nhìn chằm chằm ống kính, hít sâu một hơi, tỉ mỉ nhìn kỹ gương mặt của Từ Tân Niên.
Không khỏi không thừa nhận, hắn đúng là không xài uổng tiền Từ Kiến Quốc cho hắn, vết sẹo xấu xí kéo dài từ trán xuống cằm vốn có trên mặt hắn đã không còn nữa, gương mặt mượt mà được sửa qua, biến thành góc cạnh rõ ràng, đôi mắt to lúc nào cũng mang theo nước ra vẻ đáng thương cũng được sửa lại, đè dẹp hình dáng của đôi mắt, thành đường nét hẹp dài như Từ Từ Niên.
Trần Quân ở bên cạnh thấy sắc mặt bất thường của cậu, nhỏ giọng hỏi, “Từ đại ca…..Anh biết người này sao? Gương mặt này của hắn quả thật…….”
Từ Từ Niên rời tầm mắt, cười nhạo một tiếng, “Biết, hắn là em trai của anh. Còn nhớ câu chuyện anh kể cho em nghe ở trong ngục không, người anh cả là anh, còn người đầu sỏ hại anh tan cửa nát nhà, chính là hắn.”
Giống như sợ làm bẩn tay mình, ngón tay Từ Từ Niên vừa chỉ lên mặt Từ Tân Niên đã nhanh chóng rời đi, giọng điệu vô cùng bình thản, thậm chí còn mang theo ý cười, hoàn toàn không cảm nhận được chút cảm xúc bấp bênh nào của cậu.
Đôi khi đối với một số người mà nói, bạn hận hắn chính là coi trọng hắn, cho nên cậu không cho phép bản thân mình tức giận, vì loại người như vậy, không đáng giá chút nào.
Trần Quân thoạt đầu ngây ngẩn, không phản ứng kịp ý của Từ Từ Niên, đến khi nhớ lại chuyện cậu đã nhắc đến trước kia, mới kinh ngạc há to miệng, “Fuck! Không phải chứ….Tên này đúng là không biết xấu hổ! Hắn còn mặt mũi đến đây cơ à, hôm nay em nhất định phải đánh chết hắn! Không đánh chết hắn em không phải họ Trần!”
Nói xong hắn mất hết vẻ vui mừng muốn nói chuyện làm ăn vừa rồi, tức giận nghiến răng nghiến lợi, vén tay áo lên định bụng xông ra ngoài tìm Từ Tân Niên tính sổ.
Từ Từ Niên kéo hắn lại, lắc lắc đầu, nở nụ cười âm hiểm, “Đừng đi, anh còn đang chờ tự tay giết chết hắn, bị em đánh chết rồi còn chơi gì nữa?”
“Từ đại ca, vậy anh định làm thế nào?”
Từ Từ Niên không nói gì, đôi mắt hẹp dài mang theo tia sắc bén.
Bắt đầu kể từ bây giờ cậu mới thật sự giao chiến với Từ Tân Niên, không dựa vào Cù Thành, cũng không dựa vào bất kỳ ai khác, khả năng của cậu đã đủ chống lại toàn bộ Từ gia, cho nên cũng không phải che giấu khiêm nhường, không phải cẩn thận nhẫn nhịn nữa, lưỡi kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi nhọn đã hiện ra, cuối cùng thời điểm này cũng đã đến.
Lần này, nếu cậu còn không chơi chết Từ Tân Niên, thì đúng là có lỗi với danh họ Từ* này!