Trong lòng khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt nói, “Nó giống mẹ nó, đứa bé trai nào cũng sẽ giống mẹ nhiều hơn.”
Cù Thành không biết sự tình, nhưng La Tiểu Mậu ở bên cạnh lại biết hết mọi chuyện, ánh mắt hắn di chuyển giữa hai người, càng phát giác cuộc đối thoại giữa đại BOSS và Từ Niên rất mờ ám, lại cẩn thận quan sát Cù Thành và Oa Oa thấy gò má có hơi chút giống nhau, trong lòng hắn chấn động, cảm thấy bản thân mình giống như vừa nhìn thấy một việc gì đó cực kỳ khủng bố.
Ôi, không phải giống như hắn nghĩ chứ? Vậy vậy vậy… bây giờ có phải hắn nên lập tức dành ra một chỗ cho mẹ đứa bé không?
“À ừm… Từ Niên cậu trở lại tôi có thể yên tâm rồi, tôi có hẹn với bạn cùng đến quán bar cũng sắp muộn rồi.” La Tiểu Mậu gãi gãi đầu, dáng vẻ vội vã muốn đi.
Cù Thành nghi ngờ nhìn hắn, “Hắn ở cùng bạn gái và con trai cậu sao?”
“À…” Hiếm khi Từ Từ Niên bị lúng túng, La Tiểu Mậu mau chóng tiếp lời, “Không phải, không phải, đâu có đâu! Tôi là một người bạn của cậu ấy, hôm nay buổi tối cậu ấy không ở nhà, tôi trông con thay cậu ta một lúc, đến giờ tôi phải đi rồi, bên kia đang giục tôi, các người từ từ nói chuyện nhé, không cần tiễn tôi đâu!”
Vừa nói hắn vừa xoa xoa tay, cười híp mắt xoay người rời đi, tốc độ cực kỳ nhanh, giống như chậm một chút nữa là sẽ bị Cù Thành đuổi giết.
Tuy hắn viện cớ tốt thật đấy, thế nhưng lại quên mất lúc này bản thân vẫn đang mặc đồ ngủ và đi dép bông, kiểu ăn mặc ở nhà như vậy, có chỗ nào giống sắp đi vào bar.
Lúc này sự chú ý của Cù Thành đều đặt lên người Từ Từ Niên và Oa Oa, nhất thời cũng không có ý định vạch trần lời nói dối của La Tiểu Mậu, Từ Từ Niên ôm con trai đi vào trong phòng, hắn thuận thế đi theo sau.
“Người anh cũng nhìn rồi, chuyện chúng ta cũng đã nói rõ rồi, rốt cuộc anh còn muốn đi theo tôi đến khi nào?”
Từ Từ Niên vừa nghĩ đến việc phải ở riêng với Cù Thành dưới một mái nhà, lại càng nảy sinh bất an, ôm chặt con trai dáng vẻ muốn đuổi người.
Cù Thành không nhúc nhích, giữ lại cửa phòng chen vào trong, hoàn toàn không để ý Từ Từ Niên đang nói gì, trực tiếp mở miệng, “Không phải cậu nói có bạn gái sao, người đâu, tôi nhìn xong sẽ đi.”
Vừa rồi đã cút đi rồi, không phải anh nhìn thấy rồi sao?
Trong lòng Từ Từ Niên thầm mắng mấy câu, trên mặt không có biểu tình gì như cũ, “Cô ấy làm ca đêm, buổi tối sẽ không về, chẳng lẽ anh định ở lại chỗ này một đêm?”
Cù Thành bị chọc cười, tùy ý dựa vào ghế sofa nói, “Nhìn chỗ này của cậu không tệ, tối nay tôi không tính đi.”
“Thật xin lỗi không có giường cho anh, sofa cũng không có, chỉ có một tấm giường cho trẻ con, anh sẽ không mặt dày cướp giường ngủ của trẻ con chứ?
Cù Thành cười xùy một tiếng, hai tay chống lên đệm sofa, sáp lại gần nói, “Tôi không ngại ngủ cùng một giường với cậu đâu, để cho cậu so sánh một chút kỹ năng giường chiếu của tôi và bạn gái cậu ai tốt hơn.”
Từ Từ Niên hung dữ liếc mắt, vừa muốn phản bác lại, kết quả đột nhiên Cù Thành lại nhíu mày, từ khe hở của đệm sofa lôi ra được một chiếc áo lót ren nữ màu hồng, sắc mặt hai người lập tức vô cùng đặc sắc.
Ban đầu Cù Thành vốn không tin lý do thoái thác của Từ Từ Niên, bạn gái gì đó, con trai gì đó, chắc chắn đều là cậu ta viện cớ lấy lệ, cho nên hắn mới mặt dày tới nhà cậu ta tìm kết quả, vốn tưởng rằng sẽ vạch trần lời nói dối của Từ Từ Niên, thậm chí khi nhìn thấy Oa Oa hắn vẫn có thể tự lừa mình dối người, nhưng khi thấy chiếc áo lót nữ này hắn thật sự không cách nào bình tĩnh được nữa.
Con mẹ nó chuyện này là sao!
Sắc mặt Từ Từ Niên không tốt hơn hắn là bao, nếu như lúc này La Tiểu Mậu ở bên cạnh, cậu tuyệt đối sẽ không do dự mà đánh người, thật là đồng đội heo thành sự thì ít bại sự có thừa mà!
Tuy trong lòng chửi mắng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như nước, cậu đưa tay lấy đồ nhét vào ngăn kéo bên cạnh, tiếp tục bộ dạng ổn định như thường mở miệng, “Xin lỗi, đây là đồ của bạn gái tôi, cô ấy có hơi qua loa, bình thường thích vứt đồ loạn xạ, anh đừng để bụng.”
Dáng vẻ nói chuyện giống như việc đồ của phụ nữ xuất hiện ở nơi này hoàn toàn là đạo lý hiển nhiên, trực tiếp khiến cho sắc mặt Cù Thành triệt để đen lại.
Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng khó xử, một giọng nói trẻ con vang lên, “Ba ba, tại sao ba lại giấu đồ của chú La… ô…ô –!”
Miệng của Oa Oa bị ba ba bịt lại, giọng nói mềm nhũn bị nén vào trong bụng, bé con phồng má mặt đầy khó hiểu, kéo vạt áo Từ Từ Niên lắc lắc, ba ba mặt người lại sưng lên rồi, rất xấu nha…
Từ Từ Niên liếc Oa Oa một cái, đưa tay bóp nhẹ mông nhỏ của bé, cảnh cáo nhóc con không được nói thêm câu gì nữa, nếu không buổi tối trước trước khi đi ngủ sẽ không được nghe kể chuyện.
Nhưng nhóc con chẳng hề sợ, chỉ cảm thấy hôm nay ba ba rất kỳ lạ, tính tình cũng rất xấu, hình như chú đối diện cũng không vui cho lắm, nhưng trước kia lúc người khác thấy mình đều bật cười, sao chú này lại không cười, chẳng lẽ chú không thích mình sao?
Oa Oa vẫn luôn được Từ Từ Niên coi như hạt dẻ cười mà nuôi lớn, lúc này đột nhiên cảm thấy bản thân gánh vác trách nhiệm nặng nề, khiến cho chú ở đối diện, vị khách này cười lên, có lẽ ba ba cũng sẽ vui theo chứ?
Nghĩ tới đây, Oa Oa chọc chọc chân ba ba, ngước đầu nháy mắt một cái, ý là con sẽ ngoan, con nghe lời ba ba nhất.
Từ Từ Niên không chịu nổi nhất dáng vẻ đôi mắt long lanh này của con trai, lòng mềm nhũn liền buông Oa Oa ra, cuối cùng còn đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ của bé.
Lúc này Oa Oa không có bất kỳ báo hiệu nào đột nhiên nhào về phía đối diện, thuận theo bắp đùi Cù Thành leo lên, bò một đường vào trong ngực hắn, hướng về phía mặt hắn ra sức hôn hai tiếng, trong miệng còn cố ý làm ra tiếng “MOAZ”, phồng má lúm đồng tiền cười ngọt ngào, “Hôn hôn… cười cười…”
Sắc mặt Cù Thành vốn tái xanh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác, chỉ cảm thấy một cục mềm nhũn lao vào trong ngực, tiếp đó nhận được một nụ hôn ươn ướt, quẹt nước miếng và nước mũi đầy mặt hắn, loại cảm giác vừa mềm vừa trơn này… thật sự là… có chút kỳ diệu, khiến hắn không kìm lòng được nhếch khóe miệng.
Lúc này hắn thậm chí không kịp chất vấn Từ Từ Niên, cúi đầu quẹt cái mũi nhỏ của Oa Oa hỏi, “Bé con, con tên gì?”
“Oa Oa, cùng một nhà với tên khốn (hoành thánh) và ngón chân (sủi cảo).”
*ngón chân ( jiǎozhǐ) – sủi cảo ( jiǎo·zi)
Cù Thành không nhịn được nữa trực tiếp cười thành tiếng, vốn là đang giận cũng đã tiêu tan không ít, Oa Oa nhìn hắn cuối cùng cũng cười rồi, nghiêng đầu không nhịn được hỏi, “Chú tên gì?”
“Chú là Cù Thành.”
“Thành Thành.” Oa Oa làm bộ gật đầu một cái, cong mắt cười, hoàn toàn không chú ý đến ba ba làm bia đỡ đạn ở bên cạnh.
Cù Thành cười ha ha, dùng râu châm vào má Oa Oa, Từ Từ Niên liếc mắt, bẻ gãy một cây bút kẻ mắt của La Tiểu Mậu…
======================================