Trì Viễn Đoan sịu mặt, “Con đừng không nói! Con còn không nói anh con sẽ đi lạc mất đó.”
Quyển Quyển hai mắt to tròn đảo nhanh như chớp, cuối cùng giơ ra một ngón tay, “Ở bên kia, chỗ chân tường, Đâu Đâu thích đứng ở đó nhất.”
Trì Viễn Đoan sợ Đâu Đâu nghe được động tĩnh sẽ chạy đi, liền không hề nghĩ ngợi tựu đi nhanh tới chỗ đó. Kết quả người tìm không được, chân lại đạp phải một đống phân.
Quyển Quyển nói: “Cái này là lúc trưa con mới ị ra, chính là trừng phạt ông không giữ nguyên tắc.”
“…”
Một lát sau, Trì Giai Lệ và Chung Văn Ngọc cũng đi ra, tất cả bảo vệ và bảo mẫu trong nhà đều chạy đến cùng nhau tìm. Mọi chỗ trong ngoài biệt thự đều lật hết cả lên, cả mấy cây quanh nhà cũng tìm hết, vẫn không thấy Đâu Đâu đâu. (Ba chữ đâu liền.)
Trì Giai Lệ nóng ruột, “Chơi trốn tìm cũng có thể để con nít đi lạc, con thật phục ba!”
Chung Văn Ngọc cũng oán giận, “Ông trông cháu kiểu gì vậy? Thằng nhỏ tới tối cũng chưa chắc tìm ra!”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan nghiêm trọng nghe vợ và con gái quở trách, không nói được lời nào.
Trì Giai Lệ không biết sao lại nhớ lần trước lúc cô trở về, lời Trì Sính bôi bác Đâu Đâu.
“Chị nhớ chú ý một chút, buổi tối đừng để thằng nhỏ này ra ngoài, chắc chắn lạc!”
Nghĩ vậy, liền quay qua hỏi Trì Viễn Đoan, “Có phải bị Trì Sính bắt đi không?”
Trì Giai Lệ vừa nhắc, Trì Viễn Đoan mới nhớ tới việc Trì Sính cho Đâu Đâu đồ ăn vặt.
Sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, bước đi đáo phòng gác cổng, hỏi thăm tỉ mỉ.
“Trì Sính vừa rồi đợi ở cửa mấy phút?”
Bảo vệ nói, “Không được mấy phút đã đi.”
“Nó có mang Đâu Đâu theo không?”
“Không có!” Người bảo vệ nói, “Anh ta đi có một mình.”
Chung Văn Ngọc vội hỏi, “Là nó không mang đi, hay là anh không biết?”
Bảo vệ trong nháy mắt ngập ngừng, loại tình huống này nếu là người khác không có khả năng, nhưng Đâu Đâu lại đen thui!
Trì Giai Lệ mở miệng, “Vậy tôi hỏi anh, Trì Sính tới đây làm gì?”
Bảo vệ nói lấp lửng, “Anh ta… Anh ta là ngồi xổm, cầm đồ ăn vặt lẩm bẩm!” Lẩm bẩm… Lẩm bẩm… Trì Viễn Đoan trong nháy mắt như phát điên.
Căm tức rống to, “Tôi ở lầu hai còn thấy Đâu Đâu? Cậu lại không phát hiện?”
Lời này vừa nói ra, Trì Giai Lệ và Chung Văn Ngọc cùng thở dài một hơi, nhưng cũng nín giận trong bụng.
Bảo vệ giải thích, “Nhưng tiểu thiếu gia lúc đó cũng không có giãy dụa kêu la! Nếu cậu ấy kêu lên một tiếng, tôi có thể lập tức phát hiện và ngăn cản kịp lúc.”
“Nó có thể kêu to sao?” Mắt Trì Viễn Đoan đỏ lên vì giận, “Có nhiều đồ ăn vặt như vậy nó còn có thể kêu to sao?”
Càng nói trong lòng càng tức, vốn bản thân ở lầu hai nhìn say sưa cả buổi, thì ra thằng nghịch tử không phải vì thích thằng bé, mà là muốn dùng đồ ăn vặt dụ thằng nhỏ đi!
Chung Văn Ngọc nhịn không được mở miệng hỏi, “Thằng nhỏ đi bao lâu rồi? Đuổi theo kịp không?”
Trì Viễn Đoan còn chưa lên tiếng, Trì Giai Lệ cướp lời nói.
“Còn tìm gì mà tìm? Giờ này đã sớm về đến nhà!”
Nói xong càng làm ánh mắt giận dữ nhìn về phía Trì Viễn Đoan, “Nào là bày trò! Nào là giả bộ! Giả bộ tìm không ra! Lúc thì đuổi không đuổi kịp rồi? Chậm một giây, hối cả đời mà!”
Gương mặt già nua của Trì Viễn Đoan cũng không biết giấu vào đâu, trầm mặt đi ra ngoài.
“Tôi đi tìm cháu ngoại về.”
Chung Văn Ngọc ngăn ông lại, “Ông không cần đi, ông đi thì con ông nhất định không thả người, không khéo còn đem cháu ngoại giấu chỗ khác. Để tôi đi, tôi biết tính nó.”
“Đi gì mà đi, hai người ở nhà đợi đi! Con đối với ai trong hai người cũng không an tâm, con tự đi vậy!”
Nói xong, Trì Giai Lệ cấp tốc lên xe, gấp rút chạy ra ngoài.
……….
Trì Sính vừa về nhà không bao lâu, lưng đeo một cái túi đi vào.
“Này… Anh đến đây làm gì?” Ngô Sở Úy vô cùng kinh ngạc.
Trì Sính quăng cái túi lên ghế sa lon, quay qua Ngô Sở Úy cười nói: “Mang về cho cậu một người để chơi đùa.”
Ngô Sở Úy hiếu kỳ, “Để chơi đùa? Là sao?”
Trì Sính hất hất hàm, ý bảo Ngô Sở Úy xem trong túi.
Ngô Sở Úy mở khóa kéo, trước mắt hiện ra một cái đỉnh đầu, phía trên toàn là tóc xoăn, Ngô Sở Úy đến lùi lại mấy bước.
“Trò gì vậy? Anh đừng làm tôi sợ!”
Trì Sính ý bảo Ngô Sở Úy tiếp tục mở túi ra.
Ngô Sở Úy lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi tới. Hít sâu một hơi, trực tiếp mở hết khóa kéo, khiến thằng nhóc bên trong lộ ra hoàn toàn, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
So sánh với việc cậu khiếp sợ, Đâu Đâu có vẻ bình tĩnh hơn. Trì Sính nhét nhóc và đồ ăn vặt chung một chỗ, nhóc cũng không hề giận. Hoàn toàn không coi Ngô Sở Úy và Trì Sính tồn tại, dùng cái tay đen bóc bánh quy bỏ vào miệng, lúc nhai lại lộ ra mấy cái răng trắng.
Ngô Sở Úy sợ ngây người, cũng quá đen đi? Cũng quá dễ thương đi?
Liền ôm lấy Đâu Đâu, vừa nắn vừa nhéo, khắp người đều giày vò một lần, cũng không thể nói hết tình cảm của Ngô Sở Úy với Đâu Đâu.
Bởi vì Ngô Sở Úy lăn qua lăn lại gây trở ngại việc ăn uống, cặp mắt to của Đâu Đâu phóng ra ánh mắt sắc bén.
“Don ‘t-touch-me! (đừng đụng vào tôi) “
May là Ngô Sở Úy vẫn biết chút tiếng Anh cơ bản, nghe vậy, trên mặt nở nụ cười ha ha. Lại nhéo nhéo khuôn mặt đen thui nhỏ nhắn của Đâu Đâu, cố gắng nặn ra một câu nói.
“I-love-you-very-much, what-can-I-do? (Tôi thích nhóc quá đi, làm sao bây giờ?) “
Đâu Đâu trả lời, “Knock-it-off!”
Ngô Sở Úy nghe không hiểu, hỏi Trì Sính: “Là ý gì?”
Trì Sính nói, “Nó nói cậu biến đi.”
Ngô Sở Úy vui đến không khép được miệng.