Quách Thành Vũ còn chưa kịp đáp lại, Khương Tiểu Soái đã nhanh như bay nhảy qua tới cửa, ầm một tiếng đá cửa đóng lại.
Ngô Sở Úy nghẹn họng nhìn trân trối.
“Sư phụ, cậu rất là đàn ông!”
Khương Tiểu Soái hừ lạnh một tiếng, “Dám lộn xộn với tôi? Chỉ có tự sát!”
“Hay!” Ngô Sở Úy lửa cháy đổ thêm dầu, “Đối với loại đàn ông hẹp hòi này, không thể nhẹ tay.”
Trì Sính nghe thấy tiếng dập cửa, từ nhà vệ sinh đi ra, hỏi Quách Thành Vũ: “Có chuyện gì vậy?”
Quách Thành Vũ bất đắc dĩ cười cười “Đang ôm ấp bên trong.”
Trì Sính nghe vậy lại rất cao hứng.
“Vậy không phải tốt sao? Hai ta có thể ngủ chung phòng.”
Nếu nói Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái không kiêng kỵ, Trì Sính và Quách Thành Vũ tuyệt đối lại càng không kiêng kỵ. Hai người kia tốt xấu gì cũng còn quần lót che thân, hai người này lại trực tiếp cởi sạch, trym cò sóng đôi mà nằm.
“Hai ta cũng 35 ngày chưa ngủ chung.” Quách Thành Vũ nói.
Trì Sính nhếch môi cười, “Nhớ rõ ràng vậy à?”
“Bởi vì tôi ở với Khương Tiểu Soái vừa tròn 35 ngày liền.”
“Mẹ nó!” Trì Sính vẻ nghi ngờ cười, “Khoe khoang với tôi sao? Tính ngày có là gì, có bản lĩnh cậu nói số lần đi.”
“So sánh số lần cũng không chuẩn, cứ lấy thời gian ra so sánh đi.”
Hai người trao đổi ánh mắt, lần lượt lộ ra nụ cười đê tiện.
“Khương Tiểu Soái khít lắm hả?” Trì Sính hỏi.
Quách Thành Vũ nói xa xôi “Kinh thành đệ nhất khít.” (Khít nhất Vịnh Bắc Bộ )
Trì Sính nắm chặc thằng nhỏ Quách Thành Vũ, dí dỏm nói, “Cái này của cậu chắc được phục vụ rất thoải mái nhỉ?” (Cái gì thế ba ba.. Ai cho sờ thế.. cái đấy của con.. )
Quách Thành Vũ quay đầu cười gian tà với Trì Sính.
“Không tới nỗi rất thoải mái, chỉ tương đối thoải mái thôi.”
Trì Sính cười gằn một tiếng, “Da dẻ thật là vừa trắng vừa mịn màng, lần trước chui vào chăn của tôi, cọ trên người tôi hai cái, cọ đến tôi thẳng cứng luôn. Nếu không phải thằng nhỏ đã quen mông Đại Bảo, tôi thật phải bắt cậu ta bỏ vào chăn của mình.”
Quách Thành Vũ không nghe thấy gì khác, chỉ nghe thấy năm chữ ‘chui vào chăn của tôi’.
“Cậu ta chui vào chăn của cậu?” Quách Thành Vũ hơi nheo mắt lại.
Trì Sính nói: “Còn là chui vào giữa ban ngày.”
Quách Thành Vũ vẫn cảm thấy, Khương Tiểu Soái nhà anh rất ý tứ, rất rụt rè, rất biết đúng mực, hóa ra chỉ là diễn cho anh xem.
Mắt Quách Thành Vũ trở nên nghiêm túc, vừa muốn đứng dậy, đã bị cùi chỏ Trì Sính đè xuống.
“Đừng khiến tôi coi thường cậu.” Trì Sính nói.
Quách Thành Vũ giằng co một chút, lại nằm xuống trở lại.
Một lát sau, Quách Thành Vũ không biết lại nhớ ra gì đó, dùng đầu gối hạ xuống thằng nhỏ Trì Sính một cái.
“Tôi nói, chuyện Trương Doanh cậu biết chưa?”
“Nói thừa.” Giọng Trì Sính nhàn nhạt, “Trương Bảo Quý là từ tôi mới tìm hiểu ra Đại Bảo, tôi có thể không biết trong lòng ông ta tính toán gì sao?”
“Nghe giọng điệu này của cậu, vẫn rất yên tâm!”
Trì Sính dùng ánh mắt biết tuốt đáp lễ ánh mắt Quách Thành Vũ, “Cậu ta chịu nhiều uất ức như vậy, tôi phải giúp cậu ta giải tỏa.”
Quách Thành Vũ cười khan một tiếng, “Cậu cũng thật rộng lượng, tôi thế nào cũng không chịu nổi việc Khương Tiểu Soái thân thiết với người khác đâu.”
Trì Sính nhíu mày, “Thân thiết? Không phải gặp dịp thì chơi sao?”
“Vậy đúng là diễn xuất giỏi, dù sao tôi cũng không thấy cậu ta có chút nào là chịu khổ, nằm gai nếm mật. Tay đưa tay đưa tay đẩy miệng gọi ‘Doanh Doanh’. Lúc đó tôi thật nghĩ cậu hẳn là Đông Phương Bất Bại, ngoại trừ tự thiến không còn đường nào khác.”
Trì Sính vẫn cảm thấy, Đại Bảo nhà anh rất nhát gan, rất thẳng thắn, rất không biết giấu diếm, hóa ra đều là diễn cho mình xem.
Sắc mặt tổng công đại nhân chợt lạnh, muốn đứng dậy, đã bị cùi chỏ Quách Thành Vũ đè xuống.
“Đừng làm tôi coi thường cậu.” Quách Thành Vũ trả đũa một cú thật đau.
Trì Sính cắn răng, lại nằm xuống.
… …
Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái còn đang ở phòng khác trò chuyện rôm rả.
“Cậu ngàn vạn lần đừng để Quách Tử cáo trạng với Trì Sính, việc của tôi sắp thành, không thể để xảy ra một chút sai lầm được!”
“Cậu yên tâm đi.” Khương Tiểu Soái vỗ vai Ngô Sở Úy, “Cậu đúng ra phải sớm nói ra chuyện cấu kết với thư ký làm bậy, tôi sẽ không để Quách Tử tới phá hoại. Bọn tôi cơ bản không nghĩ việc này nghiêm trọng như vậy, còn tưởng rằng cậu đùa giỡn chứ.”
Ngô Sở Úy hỏi dò: “Quách Tử chắc cũng không phải là người nhiều chuyện nhỉ?”
“Đôi tượng của Khương Tiểu Soái này, có thể là người nhiều chuyện sao?” (Phải nói là cực nhiều chuyện)
Ngô Sở Úy xấu hổ gãi đầu, “Cậu nói vậy, sao tôi có thể an tâm?”
Khương Tiểu Soái vỗ vạc giường, “Chết tiệt, ý cậu là sao? Không tin bản lĩnh của sư phụ cậu à? Cậu không thấy tôi vừa đá cái cửa kia thế nào sao? Anh ta dám nói một tiếng sao? Tôi nếu không cho anh ta nói với Trì Sính, anh ta đến cả đánh rắm cũng không dám.”
Ngô Sở Úy vừa nghe lời này liền nở nụ cười.”Quả thật, một đá vừa rồi của cậu rất đẹp, cửa phịch một tiếng liền đóng, cậu nói Quách Tử đứng ở bên ngoài, mặt anh ta sẽ đen cỡ nào?”
“Ha ha ha…” Khương Tiểu Soái cười to, “Tôi cũng không biết.”
“Cậu nói hai người bọn họ lúc này làm gì? Có phải là mặt đối mặt nhìn nhau phát rầu không? ” Ngô Sở Úy cười xấu xa.
Khương Tiểu Soái nhe răng cười theo, bỗng nhiên đơ lại.
Ngô Sở Úy bên kia cũng tỉnh ngộ, quay qua Khương Tiểu Soái, mặt lộ vẻ run lên.
“Cái kia, sư phụ, tôi sao lại thấy một đá vừa rồi của cậu là chuyện xấu vậy?”
Khương Tiểu Soái lấy tay xoa xoa ót, có chút rầu rỉ nói, “Tôi sao cũng có cảm giác này? Tôi thấy mình để hai người bọn họ ở bên ngoài, hình như không được lợi ích gì.”
“Đúng vậy, hơn nữa hai người bọn họ còn chiếm một cái phòng tốt, một cái giường tốt.”