Vẻ mặt Trì Sính rất trầm ổn, ánh mắt không lo sợ, trông có vẻ chưa nôn nóng đến mức loạn lên. Nhưng Khương Tiểu Soái rõ ràng cảm giác được, tay hắn đang run, run rẩy kịch liệt không cách nào khống chế, càng lúc càng dữ dội theo màu mắt ảm đạm dần của Ngô Sở Úy.
“Đại Bảo, tỉnh lại, đừng ngủ nữa.”
“Bảo bối, nghe lời, chịu đựng một chút, sắp đến bệnh viện rồi.”
“Úy Úy, mở mắt ra, nhìn tôi này, Úy Úy…”
Trì Sính luôn muốn gọi tỉnh ý thức của Ngô Sở Úy, không muốn để y chìm vào hôn mê sâu. Khương Tiểu Soái cũng xoa nắn tay Ngô Sở Úy, nôn nóng gọi tên y, trong tiếng gọi tràn đầy sợ hãi và bất an nồng đượm.
Quách Thành Vũ liếc nhìn vào kính chiếu hậu, bất ngờ phun ra một câu, “Tôi thấy y đủ nghẹn rồi.”
Khương Tiểu Soái lập tức phát điên, “Má nó anh nói gì hả?” Sợ nhất là nghe thấy cái này, hắn còn chuyên môn lôi ra nói, thuần túy là rảnh quá tìm chửi.
Trì Sính cảm giác cánh tay mình càng lúc càng nặng, lòng run lên duỗi tay xuống dưới, nhắm vào trứng bảo bối bóp mạnh.
Trứng đau trứng đau, là đau đớn cực hạn mà đàn ông đều có thể cảm nhận được, lại thi triển bằng gọng kiềm hổ của Trì Sính, trình độ kịch liệt có thể nghĩ được.
Tín hiệu đau đớn đâm vào đại não, mắt Ngô Sở Úy hé ra một đường kẽ, nước mắt bị bức chảy ra.
Khóe mắt Trì Sính cũng đỏ lên, nhìn thẳng vào tầm mắt suy yếu của Ngô Sở Úy, y nhất định phải gắng gượng.
“Đại Bảo, đau cũng phải nhịn cho tôi, có nghe không?”
Thân thể Ngô Sở Úy sớm đã mặc kệ rồi, toàn nhờ vào tinh thần chống đỡ, chống đến cuối cùng con ngươi cũng muốn lồi ra, cho đến cực hạn, mí mắt lại rũ xuống.
Trì Sính lại nhẫn tâm tiếp tục bóp, bóp nữa bóp mãi, mặt Ngô Sở Úy vặn vẹo, thống khổ không chịu nổi. Nếu không phải quá mức suy yếu, sớm đã mắng chửi, má nó anh đây là cứu mạng tôi hay là đòi mạng tôi hả?
“Trong cổ họng cậu ấy kẹt đàm máu.” Khương Tiểu Soái nói.
Trì Sính cúi đầu, trực tiếp dùng miệng hút, hút hết mấy lần mới hút sạch sẽ.
“Đại Bảo, khí thế ngang tàng lúc cậu hất cháo lên người tôi hồi trước đâu rồi? Tâm gấu gan báo muốn làm tôi một phát đâu rồi? Lấy ra cho ông xem coi! Cậu có giả vờ có láo lếu gì tôi đều thích, nếu cậu dám sợ một chút, ông đây uổng công thương cậu rồi!”
Khương Tiểu Soái nghe mà trong lòng chát ngắt, nguy hiểm ngay trước mặt, có một người có thể nén đau, nén sợ hãi, ung dung khích lệ, là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Thế là, hắn cũng ném bỏ tất cả tạp niệm, gia nhập vào.
“Đại Úy, nghĩ đến sáu trăm ngàn của cậu đi, nghĩ đến tiền dành riêng của cậu đi! Cậu quên rồi? Vì muốn mang rắn ra, cậu còn tự bỏ vào một trăm mấy chục ngàn! Đó là một trăm mấy chục ngàn đó! Có thể ăn bao nhiêu bữa xiên que hầm hả? Có thể thổi bao nhiêu cây kẹo đường hả? Có thể mua bao nhiêu sợi dây nịt hả? Có thể câu bao nhiêu cậu ấm hả?… Cậu nhẫn tâm để tên lái buôn đó chuồn mất?”
Quả nhiên là sư đồ liên tâm, mấy lời của Khương Tiểu Soái, tuyệt đối nói trúng tâm khảm Ngô Sở Úy. Con mắt tên này chậm rãi xoay chuyển, bắt đầu kéo ra bàn tính nát của mình.
Quách Thành Vũ ngồi phía trước nghe thế, mặt lộ ra nụ cười, hai tên này, quá buồn cười!
…
Trong sảnh chờ xe, một người đàn ông trung niên đeo một cái túi thật to, thỉnh thoảng nhìn đông ngó tây, vẻ mặt khẩn trương. Còn năm phút nữa sẽ kiểm soát vé, thông qua cửa kiểm vé rồi, lên xe lửa rồi, hắn có thể thở ra.
“Chuyến xe số T189 đã bắt đầu kiểm vé, mời mọi người thu gom hành lý chuẩn bị qua trạm kiểm vé.”
Lái buôn thấp thỏm bất an di chuyển trong hàng người, mỗi khi cửa soát vé gần hơn một mét, tim hắn đập nhanh hơn một nhịp. Cuối cùng, vé xe đưa cho nhân viên kiểm tra, chần chừ ba giây, nhận được cái gật đầu chấp nhận, hắn vội cầm vé xe đi vào trong.
“Anh bạn, đợi một chút.”
Âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng khiến lái buôn cực độ hoảng loạn, bước chân không khỏi tăng nhanh.
“Này! Anh bạn, tôi nói anh đó, người đeo túi kia.”
Lái buôn vừa muốn chạy, vai đã bị người giữ chặt, cứng ngắc quay đầu, hai bộ đồng phục thẳng tắp đập vào mắt.
“Anh bạn, anh muốn chạy đi đâu vậy?”
Lái buôn run rẩy nói không ra lời.
“Đi thôi!”
Một tiếng còng tay đóng lại vang lên thanh thúy, hoàn toàn đập nát giấc mơ phát tài của lái buôn.
…
Cương Tử dẫn vài người dọn dẹp hiện trường, lại sắp xếp ổn thỏa cho đàn rắn đã mang về, bận rộn suốt cả ngày, ngay cả miếng nước cũng không kịp uống, di động lại vang lên.
“Nhanh thật!” Cương Tử không khỏi lầu bầu.
Chiếc di động mà hắn đang cầm, là của hai tên có mưu đồ sát hại Túi Dấm Nhỏ hôm đó. Cái này là dùng tạm thời, bên trong chỉ lưu một số. Chỉ cần nó vang, chắc chắn là người đó gọi.
“A lô, tôi nói này, hai người có chuyện gì hả?” Giọng nữ trong vắt truyền đến. “Từ tối qua tôi đã bắt đầu liên lạc với hai người, đến bây giờ mới nghe máy, làm chút chuyện cũng lâu la như vậy sao?”
Cương Tử bảo trì trầm mặc.
“Việc thành hay chưa hả? Nói mau!”
Cương Tử mở miệng, “Thành rồi.”
“Mau mang qua đây cho tôi, tôi phải tận mắt nhìn thấy thi thể của nó, trong lòng mới yên ổn.”
Cúp máy, Nhạc Duyệt tỉ mỉ nghiền ngẫm, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, nhưng lại nghĩ không ra.
Bốn mươi phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, Nhạc Duyệt cẩn thận hỏi: “Ai đó?”
“Đòi tiền.” Cương Tử nói.
Nhạc Duyệt cầm tiền trong tay, cẩn thận di chuyển đến cửa.
“Có đem rắn đến không?”
Giọng Cương Tử ổn định, “Đem tới rồi.”
Nhạc Duyệt mở hé cửa, nhìn xuống đất, không thấy cái hộp nào. Nhìn lên trên, trong tay cũng trống rỗng. Cuối cùng ngẩng đầu, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Cương Tử cười cười, lời nói ra vẫn ôn hòa khách sáo.
“Chị Duyệt, để chị phí công rồi.”