“Có mấy bác sĩ lưu phiên trực, mẹ ở đó cũng không có gì làm, nên về nhà đợi con.” Chung Văn Ngọc rót một ly nước đưa cho Trì Sính.
Trì Sính uống ừng ực hết sạch, đứng lên nói: “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi.”
“Đi đâu?”
“Đi bệnh viện thăm ba.”
Chung Văn Ngọc hơi mất tự nhiên nói: “Không cần gấp, ngày mai hãy đi, giờ này ba con đã ngủ rồi. Cũng không phải bệnh nặng gì, không đáng ngại lắm.”
Gương mặt dương cương lạnh lùng của Trì Sính căng lại: “Biết sớm vậy ngày mai hãy qua.”
“Mẹ muốn cùng con một lát cũng không được sao? Cả ngày con ở ngoại ô, một lần đi là mấy tuần lễ, mẹ với ba con đều không thấy bóng con đâu. Con nuôi cái gì khác không được sao, nhất định muốn nuôi thứ này, vạn nhất bữa nào bị cắn một cái, bên cạnh ngay cả người nhà cũng không có, ai sẽ cứu con đây?”
Cắn một cái? Trì Sính cười lạnh trong lòng, tôi đã để mấy con rắn có độc cắn bảy tám lần rồi, hiện tại không phải vẫn còn khỏe chán sao?
“Được rồi, không còn sớm nữa, con nhốt thứ đó lại đi, về phòng ngủ một giấc.”
Trì Sính làm như không nghe thấy ôm Túi Dấm Nhỏ về phòng ngủ.
Chung Văn Ngọc đuổi theo: “Hồ thủy tinh ở trong phòng này, con ôm nó vào phòng con làm gì?”
Rầm một tiếng, cửa trực tiếp đóng lại trước mặt Chung Văn Ngọc.
Chung Văn Ngọc đứng trước cửa rầu rĩ, thằng con này phải làm sao đây? Không bao giờ làm người ta đỡ lo.
…
Sáng hôm sau, Trì Sính bị một cuộc điện thoại đánh thức, cầm di động lên nhìn, đã hơn mười giờ rồi, sao không có người gọi hắn dậy?
“Trì thiếu, có chuyện rồi, ổ rắn bị người ta phá!”
Trì Sính ngồi bật dậy, con mắt hỗn độn thình lình trở nên sắc bén.
“Đang yên lành sao lại bị phá?”
“Tôi hoài nghi tôi và Đại Côn bị người ta bỏ thuốc, tối qua hai chúng tôi ngủ rất say, không nghe thấy một chút động tĩnh nào, khi tỉnh lại đã hơn chín giờ. Vừa rồi hai chúng tôi đến hai căn phòng phía đông xem một chút, hồ thủy tinh toàn bộ đều không còn, ngay cả con rắn trong phòng của cậu cũng không còn.”
“Tiểu Long thì sao?” Trì Sính hỏi.
“Không biết, từ khi tỉnh lại đến giờ hai chúng tôi không thấy cậu ta.”
Trong con ngươi Trì Sính tràn đầy lệ khí.
Trì Viễn Đoan (Cha Trì Sính) xuất viện rồi, nói chính xác là ông căn bản không nhập viện, lúc Trì Sính sầm mặt muốn ra ngoài, lại bị Trì Viễn Đoan cản lại trước cửa.
“Ba đã sắp xếp cho con rồi, hai ngày nữa con đến cục thành quản làm việc.”
Trì Sính trực tiếp đi vòng qua Trì Viễn Đoan.
“Con dám đi thử xem!” Trì Viễn Đoan đạp rầm một cái lên cánh cửa sau lưng: “Con xem cái bộ dạng cà lơ phất phơ của mình đi! Năm nay đã hai mươi tám rồi, một công việc đàng hoàng cũng không có! Con nhìn tiểu Vũ nhà người ta đi, lúc trước lông nhông thế nào, hiện tại đã thành giám đốc rồi. Người ta cũng thích chơi, nhưng người ta không làm lỡ chính sự!”
Trì Sính ngồi lại sô pha, tiện tay cầm một nắm cà chua bi, ném từng trái vào miệng.
“Ba có thể bảo cậu ta gọi ba là ba, con không có ý kiến.”
“Đm tao thật sự rất muốn đổi con đó!” Trì Viễn Đoan tức giận gầm lên với Trì Sính: “Điện thoại kể tội đã gọi đến phòng làm việc của tao rồi! Nói con trai tao biến thái, dâm loạn nam sinh, nói có căn cứ hẳn hoi, mày muốn tao giấu cái mặt già này đi đâu?”
Trì Sính biết, hắn lại bị tiểu Long và Quách Thành Vũ hợp lại chơi cho một vố nữa rồi.
“Mày nói đi, mày chơi cái gì không được? Nhất định phải chơi con trai! Là do mày vô năng hay tâm lý bệnh hoạn?”
Trì Sính vỗ quần áo đứng lên, thân hình to cao đứng trước mặt Trì Viễn Đoan.
“Con có chứng choáng B, được chưa?” (Thấy boy là mất hồn)
Trì Viễn Đoan tức giận không chịu nổi: “Đừng nói linh tinh với tao! Nhốt hết rắn của mày lại cho tao, nếu mày còn muốn chúng nó sống, thì thành thật đi làm cho tao!”