Vệ Đình Húc không chút che giấu: “Tướng quân là đang thay ta lo lắng sao? Tiểu trùng này cũng không phải đều sẽ ký sinh lên tất cả mọi người, chúng nó thật sự rất kén chọn. Chỉ có người trường kỳ dùng quỳ giác, hương vị trong máu mới là thức ăn mà tiểu trùng này yêu thích. Tả Uân lén lút sử dụng phù dung tán, vì ngại thân phận nên không dám thu mua lộ liễu, đều là lén lút nhập hàng. Nhưng mà hắn không biết chính là, ở trong phù dung tán mà hắn mua đều đã bị A Liêu trộn lẫn với quỳ giác.”
“Bí thư giám trái lại so với trước đây thẳng thắn thành thật không ít. Không nói loại trùng này có thể bị phát hiện hay không, Tả Uân có thể thật sự rút lui hay không, cho dù hắn thật sự rút lui Hoàng thượng cũng sẽ lại đề bạt người của Tả gia Lâm gia hoặc là Bạc gia lên vị trí cao. Như vậy chẳng phải là một trận phí công sao?”
“Xem ra Tướng quân đối với mưu đồ của tại hạ rất có hứng thú. Tướng quân nói đúng hơn phân nửa, chẳng qua về mặt chi tiết vẫn còn lộ chút non nớt. Nếu muốn biết đáp án chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.”
Dứt lời Vệ Đình Húc liền kéo theo A Liêu, hai người giống như tỷ muội thâm tình thắm thiết, cùng nhau rời khỏi Trường Ninh cung.
Đi được vài bước Vệ Đình Húc rốt cục nhịn không được, đột nhiên ho khan dữ dội, A Liêu hỏi nàng:
“Ngươi không sao đấy chứ?”
“Không sao.”
Lên xe ngựa, Vệ Đình Húc xóa đi lớp phấn thoa trên mặt, lộ ra sắc mặt chân thực có chút khí huyết tuy không đầy đủ nhưng cũng không đến mức trắng bệch, chỉ là quỳ ở bên cạnh núi băng quá lâu, cảm giác đau đớn bên trong các khớp xương cũng không phải là giả.
A Liêu tay chân vụng về giúp nàng xoa bóp chân, nói: “Thái hậu nói như thế nào?”
Vệ Đình Húc nhắm hai mắt tựa vào một bên: “Thái hậu có thể đi theo Minh Đế một đường sống đến hiện tại, há có thể đơn giản để mặc cho ta chi phối. Nàng tất nhiên muốn lấy mạng Tạ thị A Hâm, nhưng không muốn nhúng tay vào. Bất quá, những lời cầu xin khoan dung ta nói với nàng trong mười chữ nàng chỉ cần tin được một chữ, ta hôm nay sẽ không tính là uổng công đến đó.”
A Liêu nghi hoặc: “Nếu Thái hậu không chịu động thủ thì sao?”
Vệ Đình Húc vẫn như trước khép hai mắt, cười lạnh một tiếng: “Không phải do nàng làm chủ.”
Xe ngựa tiến vào phố xá náo nhiệt, đang sắp đi qua cầu thì ngừng lại. A Liêu xốc màn che lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Hoa cùng mã phu ngồi ở trước đầu xe, Tiểu Hoa nói: “Phía trước hình như có đoàn xe đại hôn, lấp kín lối đi trên cầu rồi, ngựa không thể chạy lên được.”
Vệ Đình Húc ho hai tiếng nói: “Vậy chúng ta xuống xe đi bộ lên đi.”
Tiểu Hoa khuyên nàng: “Nữ lang khí sắc không được tốt, vẫn là ngồi ở trong xe đợi một lát đi.”
Vệ Đình Húc lắc đầu, ho khan không ngừng, vẫn khăng khăng rời khỏi xe ngựa.
A Liêu thấy nàng kiên quyết như vậy cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Vệ Đình Húc sau khi xuống xe đi tới trước liếc mắt một cái, A Liêu liền hiểu được, bảo hộ nàng xuống xe.
Hai tiểu Hoàng môn mà Vưu Thường thị phái tới mặc y phục thường dân xen lẫn ở bên trong phố xá sầm uất, ánh mắt dán chặt vào chiếc xe ngựa của Vệ Đình Húc. Xe ngựa ngừng lại Vệ Đình Húc từ bên trong đi ra, bọn họ cũng không dám lộ liễu, bắt đầu tìm chút chuyện gì đó để làm, một bên giả vờ bận rộn một bên tiếp tục quan sát con mồi.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ một chút huyết sắc duy nhất còn tồn tại trên mặt Vệ Đình Húc cũng biến mất không thấy nữa, khi nàng bước xuống xe ngựa Tiểu Hoa muốn đỡ nàng, Vệ Đình Húc âm thầm ra hiệu không cần đến đây, nếu không thì màn kịch này có phần quá giả tạo rồi. Nhưng Tiểu Hoa nhìn thế nào cũng cảm thấy Vệ Đình Húc không giống như là giả vờ, Vệ Đình Húc đang đổ mồ hôi lạnh.
Mã phu và Tiểu Hoa cùng nhau lôi kéo xe ngựa đi lên cầu, bởi vì cây cầu hình vòm đông người hai bên còn không có vòng chắn bảo hộ, hai người đi rất cẩn thận, sợ đụng vào người khác, càng sợ con ngựa chấn kinh tự mình ngã nhào xuống dưới, ở bên trong đám đông người đang đi chợ ngắm hoa gian nan mở đường cho Vệ Đình Húc đi tới.
A Liêu đi theo phía sau Vệ Đình Húc, thấy nàng đi đến chỗ cao nhất trên cầu thì bỗng nhiên dừng lại không đi tiếp nữa.
“Đình Húc?” A Liêu gọi nàng một tiếng định tiến lên giữ chặt nàng, ai ngờ Vệ Đình Húc không hề có dấu hiệu báo trước lại ngã quỵ sang một bên.
“Đình Húc!” Trong tiếng kêu sợ hãi của A Liêu, Tiểu Hoa quay đầu trở lại thì đã quá muộn.
Vệ Đình Húc trong khoảnh khắc rất ngắn mất đi ý thức từ trên cầu rơi xuống, bản thân nàng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi nước ùa vào trong xoang mũi của nàng nàng mới dùng sức giãy dụa, nước nhanh chóng tràn vào bên trong thân thể nàng.
Cả người không có một tia khí lực nào, bên cạnh cũng không có vật gì có thể cho nàng nắm lấy để không chìm xuống, thân thể nàng chìm xuống cực nhanh.
Tiếng người đang cách xa nàng, cả thế giới đều trở nên càng lúc càng mơ hồ, cũng càng lúc càng thống khổ. Cảm giác hít thở không thông quấn chặt lấy nàng, dòng nước không cho phép kháng cự rót đầy khắp người nàng.
Đây là cảm giác cận kề cái chết, vô cùng rõ ràng.
Sẽ chết ở đây sao? Nếu như thật sự chết ở chỗ này, thật sự là trò cười cho thiên hạ……
Nàng giống như quay trở lại bên trong thủy lao ở Nhưỡng Xuyên, người ở nơi đó đánh gãy hai chân nàng ném nàng vào trong thủy lao, nước không ngừng dâng lên, hai chân không có khí lực, tại thời khắc cận kề cái chết nàng dùng hết toàn lực giãy dụa.
Địa ngục chỉ cách một tấc ngay dưới chân nàng.
Không ai tới cứu nàng.
……
Một bóng đen càng ngày càng gần, có người đang dùng tốc độ cực nhanh bơi về phía nàng.
Vệ Đình Húc theo bản năng vươn tay về phía người kia, ngay khi đầu ngón tay chạm nhau, nàng đã được ôm lấy thật chặt.
Nàng ôm chặt người kia, ôm chặt cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng.
Người nọ ở trong nước cũng có thể tự nhiên khống chế thân thể, ôm một người trưởng thành cũng không hề gây trở ngại gì đối với động tác của người nọ, hai chân ở trong nước đong đưa rất nhanh, một tay ôm Vệ Đình Húc tay còn lại thì duỗi về phía mặt nước.
Tứ chi mạnh mẽ kéo theo thân mình hướng lên trên, rất nhanh liền phá nước xông ra, âm thanh huyên náo nơi nhân gian chấn động khiến Vệ Đình Húc trở nên vô tri vô giác, tứ chi mềm nhũn như bột mì. Người cứu nàng lật ngược người nàng lại nằm sấp trên phần đùi cong gập, làm cho nàng nôn ra hết nước.
Tiểu Hoa vào thời khắc đầu tiên Vệ Đình Húc rơi xuống nước đã muốn nhảy xuống nước cứu người, khi nàng có ý thức này thì đã có người nhảy xuống.
Chân Văn Quân.
Tiểu Hoa biết người nhảy xuống nước là Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân lại có thể phản ứng còn nhanh hơn cả nàng.
Tiểu Hoa cũng không hoài nghi lòng trung thành của chính mình đối với Vệ Đình Húc, lòng trung thành này có thể khiến nàng có dũng khí vì Vệ Đình Húc bất chấp tính mạng.
Không nghĩ tới chính là, trên đời này lại còn có một người có thể nhanh hơn cả nàng.
Chân Văn Quân hiển nhiên không có phần trung thành này, nhưng nàng có một thứ khác —— bản năng, bản năng đi theo.
A Liêu cùng Tiểu Hoa đứng trên bờ nhìn thấy Chân Văn Quân không chút chần chừ đem Vệ Đình Húc cứu lên bờ, trợ giúp nàng nôn ra hết nước, nàng thân là đại phu hiển nhiên cũng biết cách cứu người như thế nào, rất nhanh Vệ Đình Húc đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Chân Văn Quân cả người ướt đẫm, nước ở đuôi tóc còn đang không ngừng nhỏ giọt.
Chân Văn Quân thở phì phò, thấy người trong lòng cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm tỉnh lại, vẻ mặt khẩn trương cũng chậm rãi biến mất, dự tính thả lỏng tay buông nàng ra.
Vệ Đình Húc níu lấy vạt áo giữ nàng lại.
“Ngươi không nên lấy oán báo……” Chân Văn Quân còn chưa nói xong, vượt ngoài dự liệu, Vệ Đình Húc đã dùng sức ôm lấy nàng.
Chân Văn Quân có chút sửng sốt, nghe được mọi người chung quanh đang nghị luận.
“Đây không phải là Chân Tướng quân đã diệt trừ Lam Uyển tặc nhân sao?”
“Vậy người ở trong lòng nàng chẳng lẽ là Bí thư giám?”
“Chính là cặp đôi nữ nữ thành hôn đầu tiên a, bất chấp tính mạng như vậy, thật sự là vô cùng ân ái.”
Người khác càng nói gương mặt Chân Văn Quân càng đỏ, định đem Vệ Đình Húc từ trên người mình kéo ra thì phát hiện thân thể của Vệ Đình Húc đang run rẩy không thể kiểm soát.
Nàng đang âm thầm sợ hãi.
Chân Văn Quân bất đắc dĩ thở dài, ôm nàng bế lên, đưa vào bên trong xe ngựa.