“Được.”
Đêm nay trăng sáng sao thưa trên bầu trời không có mây giăng che phủ, Chân Văn Quân rất nhanh đã thích ứng với bóng tối, nhìn thấy trản đèn sa cùng hỏa chiết tử.
Gỡ lồng chụp trên trản đèn xuống châm lửa bấc đèn, đem lồng chụp mỏng màu vàng nhạt đậy trở vào, xách đi trở lại chiếu sáng trên hành lang. So với Vệ phủ, viện tử ở nơi này không tính là lớn, nhưng bố cục lại tương đối tinh vi.
Con đường lớn trong đình viện chính là dùng Vũ Khang thạch lát trên bề mặt, Nhữ Trữ vào mùa hạ mưa nhiều, trút xuống lâu ngày sẽ sinh ra chút rêu xanh mà chỉ ở Giang Nam mới có thể nhìn thấy, tỏa ra một loại tiên khí tự nhiên, mang phong cách cổ xưa tĩnh nhã. Hồ nước có lẽ chỉ lớn bằng một nửa ở Vệ gia, hoa sen nổi trên mặt nước lại được chăm chút rất cẩn thận tỉ mỉ, xinh xắn đáng yêu. Một chiếc cầu nho nhỏ chạm khắc hình những đám mây bắc ngang qua hồ nước, dẫn thông đến một lương đình dùng để nghỉ mát thưởng trà. Ở phía cuối hành lang uốn khúc có một lầu các nho nhỏ, phía trên lầu các thấp thoáng có treo những chiếc đèn lồng.
Vệ Đình Húc nói: “Tòa nhà này không đủ lớn, cho nên lầu các vừa dùng làm tàng thư các vừa dùng làm cầm thất.”
Chân Văn Quân một đường vừa đi vừa nhìn, Vệ Đình Húc chỉ nói dăm ba câu là có thể phác họa lên trong đầu nàng cảnh tượng sinh hoạt của hai người các nàng ở nơi này. Bất luận là song cửa sổ lăng hoa như ý, hoa nhài trắng trông như tuyết đọng hay là những bồn hoa muôn vàn tư thái giữa bệ đài…… Tòa phủ trạch này không có khí thế phú quý hùng hổ dọa người, khắp nơi đều có thể tìm thấy những chi tiết thanh nhã, Chân Văn Quân càng nhìn càng thích.
Đẩy ra cánh cửa phòng ở chủ viện, thắp lên toàn bộ những ngọn đèn ở trong phòng, Chân Văn Quân phát hiện Vệ Đình Húc đã sớm cho người quét dọn nơi này đến phi thường sạch sẽ, xem ra đối với nơi này cũng là rất vừa lòng. Trong phòng rộng lớn hơn rất nhiều so với nhìn từ bên ngoài, điểm đặc biệt nhất chính là ở chỗ sâu nhất bên trong phòng lại cho phép ánh trăng xuyên thấu vào.
Chân Văn Quân đi đến bên dưới ánh trăng ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua mái nhà bằng ngọc lưu ly vừa vặn có thể trông thấy bầu trời đầy sao. Trong khoảnh khắc nhìn thấy mảng trời sao lấp lánh, Chân Văn Quân tâm động không thôi.
“Chỗ này là một nơi mà ta khá vừa lòng, người trước đó ngụ tại nơi này chính là một thi nhân đã thượng kinh tham gia thuyên tuyển, thi nhân này là nhân sĩ Giang Nam, am hiểu nhất là bí quyết tạo cảnh lâm viên.” Vệ Đình Húc chậm rãi đi tới, “Nghe nói hắn ở kinh thành làm quan đã hơn mười năm, bởi vì xuất thân không cao nên vẫn chỉ là một Khởi cư lang nho nhỏ, khó đạt thành tựu lớn. Khi hắn nhìn thấy rõ tất cả những điều này trong lòng lạnh lẽo chán chường, dốc hết toàn bộ gia sản mua về phủ trạch này. Vốn định ở chỗ này sống hết quãng đời còn lại, nhưng lại bị những quan đại thần khác trong phường châm chọc khiêu khích, bất đắc dĩ chỉ có thể bán phủ trạch này đi với giá thấp.”
“Còn có loại chuyện này.” Chân Văn Quân phẫn hận bất bình, “Viện tử này có rất nhiều trân phẩm bản dập, khắp nơi đều là những chi tiết dụng tâm, có thể nhìn ra được chủ nhân ban đầu yêu nó biết bao nhiêu. Vạn Tuyền phường này vậy mà ngay cả một nhân sĩ cao nhã cũng dung chứa không được sao?”
“Đó chính là bản khắc họa chân thật nhất của Đại Duật hiện tại. Tất cả mọi người đều mong muốn sống ở bên trong vòng tròn quý tộc huyễn tưởng, xa lánh toàn bộ mọi thứ ở bên ngoài, chướng mắt cũng không muốn biết, không có ý thức nguy cơ càng không có khả năng đi cạnh tranh. Vòng tròn này tựa như phù dung tán, càng hút càng nghiện, càng hút càng sa đọa. Vậy mà lại còn có một đám người đang củng cố vòng tròn này, làm cho cột trụ ở tầng cao nhất của Đại Duật càng ngày càng mục nát, bọn họ vẫn như trước đắm chìm trong ôn nhu hương, mãi cho đến khi mái nhà sụp đổ đè chết bọn họ e rằng cũng khó có thể tỉnh ngộ.”
Chân Văn Quân nhìn nàng: “Tử Trác lòng mang thiên hạ, chính là phúc của bách tính Đại Duật.”
Vệ Đình Húc khóe miệng khẽ nhếch, trông giống như là nhấc lên một nụ cười, kỳ thật cũng không quá giống như vẻ thỏa mãn khi được khen ngợi.
Chân Văn Quân tựa hồ chưa nói trúng tâm tư của Vệ Đình Húc.
Có chút mất mát.
Đã nhiều năm như vậy, Chân Văn Quân có đôi khi cảm thấy chính mình rất hiểu Vệ Đình Húc, mà càng có nhiều thời điểm nàng hiểu được trong lòng Vệ Đình Húc cất giấu một mảnh đất cá nhân cực kỳ bí ẩn, cho dù là người thân mật đến đâu cũng không có khả năng bước vào.
Nàng có thể giao phó thân thể cho người thân mật, thế nhưng lòng của nàng cũng sẽ không hoàn toàn thuộc về bất cứ một người nào.
“Chúng ta đi đến phủ trạch tiếp theo nhìn xem đi.” Vệ Đình Húc vừa định đi, Chân Văn Quân “xoạt” một phát ngồi xuống.
“Cứ ở chỗ này đi, không cần đi chỗ khác nữa.”
Vệ Đình Húc quay đầu lại, nhìn thấy một luồng trăng sáng chói lọi chiếu vào trên người Chân Văn Quân, nhìn qua Chân Văn Quân giống như là cưỡi trên ánh trăng đột nhiên giáng thế.
“Ba chỗ kia còn lớn hơn rộng hơn nữa.”
Chân Văn Quân lắc đầu, ngoắc ngoắc tay bảo nàng đến đây.
Vệ Đình Húc thấy nàng lại dám ngang nhiên khiêu khích, càng có hứng thú mà đi qua đó.
“Đến.” Chân Văn Quân vỗ vỗ đùi mình, “Ngồi ở đây.”
Vệ Đình Húc ngoan ngoãn ngồi xuống đối mặt với nàng, Chân Văn Quân ôm vòng qua eo nàng chăm chú ngắm nhìn gương mặt nàng, quả nhiên dưới ánh trăng Vệ Đình Húc xinh đẹp vô song. Khuôn mặt này bất luận có ngắm nhìn bao nhiêu lần, đều rất dễ dàng trầm mê, quên mất hết thảy mọi thứ chung quanh.
Đầu ngón tay cọ vuốt tiểu động tinh xảo của Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân lại có điểm mê say.
“Ngươi không phải thích chỗ này sao? Ta nhìn ra được ngươi đối với thi nhân kia có ý tứ đau lòng luyến tiếc. Ta cũng thích nơi này. Nhà của hai chúng ta không cần quá lớn, rất rất muốn từ ngoài cửa vọt vào tới ôm ngươi cùng lắm chỉ cần chạy vài bước.”
Vệ Đình Húc “xì” một tiếng nở nụ cười: “Văn Quân ngươi có thể có chút tiền đồ không, nghĩ tới chính là chuyện như vậy?”
“Phải, ta chính là không có tiền đồ, chỉ muốn vừa về tới nhà là lập tức có thể ôm ngươi.”
Ánh trăng trải ra trên tấm lưng trơn nhẵn phủ một tầng mồ hôi của Chân Văn Quân, cánh tay của Chân Văn Quân nâng đỡ thắt lưng của Vệ Đình Húc, hai người nhìn ngắm đối phương, ở khoảng cách quá gần ngửi được khí tức chỉ thuộc về đối phương.
Nàng vạn phần hối hận không đem cực lạc đan mới điều chế mang theo bên người, bằng không lúc này đã có thể thử nghiệm dược hiệu một lần rồi.
Trong cực lạc đan mới điều chế nàng đã thay đổi một vị thuốc, có thể khiến cho người ta càng thêm mẫn cảm, mà sự tổn hại đối với thân thể lại giảm xuống. Nàng hối hận vô cùng, liên tục thất thần.
Vệ Đình Húc ôm giữ khuôn mặt nàng, làm cho nàng chuyên tâm nhìn chính mình.
Tóc của Vệ Đình Húc đã bị mồ hôi thấm ướt, y phục rộng thùng thình treo lơ lửng trên cánh tay. Những vết sẹo chồng chất không chút nào xấu xí, trái lại mang đến một loại tư thái mỏng manh yếu đuối hoàn toàn tương phản với cá tính kiên cường của nàng, đặc biệt khiến Chân Văn Quân mê muội.
Vệ Đình Húc biết nàng đang suy nghĩ cái gì: “Đừng suy nghĩ…… Tập trung chú ý.”
“Ân?”
“Hình như, có chút cảm giác.”
“Ở, ở đâu?”
“Chính là chỗ vừa rồi……”
Sau một đêm xuân nóng bỏng đối với tiểu phủ trạch không tính là xa hoa này cũng rất có cảm tình, Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đều quyết định chọn nơi này.
“Rốt cuộc cũng đã khai quang rồi.” Chân Văn Quân đứng tại cửa phủ đệ hai cánh tay đan chéo ở trước người, đắc ý vênh vang.
Vệ Đình Húc: “……”
Vệ mẫu không quá tán thành chuyện Vệ Đình Húc dọn ra ngoài ở, đặc biệt còn là ở cùng với Chân Văn Quân. Nhưng mà nàng không tán thành chính là vấn đề của nàng, Vệ Đình Húc cũng không để ý.
Chân Văn Quân cảm thấy mối quan hệ giữa Vệ Đình Húc và người nhà không thể nói là không tốt, sự quan tâm lo lắng cho nhau nhìn qua cũng rất quý trọng lẫn nhau, nhưng Vệ Đình Húc rất có chủ kiến của chính mình, một khi nàng đã quyết định muốn làm chuyện gì thì một chút cũng không suy xét đến ý kiến của người khác, a phụ a mẫu hay là a tỷ cũng chẳng mảy may lay động được nàng.
Vệ Đình Húc là một người tâm địa cứng rắn.
Sau khi trở lại Nhữ Trữ bệnh tình của Tiểu Hoa đã ngày càng ổn định, chỉ là không thể không có người bên cạnh. Vệ Đình Húc muốn mang nàng cùng đến tân phủ đệ ở Vạn Tuyền phường, Trọng Kế lại không đồng ý.
“Nàng hiện tại chịu không nổi bất kỳ chuyến đi đường mệt nhọc nào, cho dù là một đoạn ngắn cũng không được.” Trọng Kế kiên cường trước nay chưa từng có, bày ra tư thế ai dám động đến Tiểu Hoa dù chỉ một chút thì sẽ liều mạng với kẻ đó.
Vệ Đình Húc ngược lại không hề nói gì, bảo Tiểu Hoa an tâm ở lại Vệ gia dưỡng thương, chờ thương thế của nàng chuyển biến tốt rồi tính sau.
Vệ Đình Húc đã dọn đi trước, Tiểu Hoa đối với Trọng Kế nổi giận cực độ, cầm chén thuốc ném vào đầu Trọng Kế, khiến nàng cả người dính đầy nước thuốc.
“Ta sống chính là vì bảo hộ nữ lang…… Chuyện của ta và nữ lang, há lại đến lượt ngươi xen mồm vào!” Tiểu Hoa hận không thể một chưởng đánh chết Trọng Kế ngay tại chỗ, mà Trọng Kế ngược lại không chút nào sợ hãi, bởi vì nàng hiểu rõ tình huống hiện tại của Tiểu Hoa. Đừng nói giết người, cho dù là giết chết một con chuột cũng không đủ sức.
“Ngươi hẳn nên ngẫm lại chính mình rốt cuộc là vì cái gì mà sống.” Trọng Kế tùy ý lau giũ nước thuốc trên tóc mình, nói từng câu chậm rãi khiến cho Tiểu Hoa đang điên cuồng ho khan lập tức dừng lại.
“Chỉ khi nào Vệ Đình Húc chết đi ngươi mới có thể biết được chính mình là con người, mà không phải là con chó của nàng.”
Tiểu Hoa trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi nói cái gì?”
Trọng Kế hơi nhướng mày: “Ngươi nghe được, không phải sao?”