“Ngang thắt lưng? Không đủ. Lại tiếp tục chờ thêm hai ngày nữa.” Chân Văn Quân vừa nói vừa quan sát bốn phía, nằm ở giữa hai thị tập này rõ ràng không có thị tập trung tâm náo nhiệt, chỉ có ở cách đây mười bước là một tòa tửu lâu treo đèn lồng, lờ mờ có thể chiếu sáng lên nơi này nhưng lại chiếu không tới, vắng người cũng ít có dấu chân người lui tới. Tết Đoan Ngọ toàn quốc từ trên xuống dưới có ba ngày lễ khánh, cũng không có giờ giới nghiêm ban đêm, thời gian cũng vừa lúc.
Lâm Duyệt nghĩ mãi không hiểu được ý đồ của nàng, liền tới gần Chân Văn Quân, kề sát bên tai nàng hỏi: “Chân cô nương vì sao phải chờ thêm hai ngày? Có liên quan gì đến thủy đạo trữ nước?”
Chân Văn Quân bị hắn đột nhiên kề sát tới khiến cho vành tai nóng lên, không được tự nhiên mà lui về sau một bước, nói: “Tất nhiên là để thuận tiện giả thần giả quỷ…… Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Nói xong Chân Văn Quân liền giơ dù lên đi trở về, Lâm Duyệt lẽo đẽo theo sau, càng thêm phấn khích:
“Giả thần giả quỷ? Phải cải trang như thế nào chuẩn bị như thế nào? Có muốn tại hạ cải trang thành quỷ không?”
Chân Văn Quân từ trước đến nay không thích đem kế hoạch còn chưa được thực thi tiết lộ cho người khác, Lâm Duyệt này lại một mực thích đuổi theo truy hỏi, làm cho Chân Văn Quân hết sức đau đầu, hai ngày này nàng nhìn thấy hắn đều phải đi đường vòng.
Mưa to không phụ hi vọng của nàng vẫn kéo dài suốt ba ngày, tới đêm thứ ba, bầu không khí náo nhiệt của tết Đoan Ngọ cũng sắp kết thúc, đêm trước đó Chân Văn Quân đã lặng lẽ dẫn người đi tra xét mực nước ở bên trong thủy đạo, đã sâu đến một trượng, dòng nước lại còn chảy xiết. Từ lối vào giơ đèn lồng hướng vào bên trong thăm dò, thủy đạo tối đen nước mưa cuộn chảy, cùng với tiếng nước “ào ào”, bên trong có thể vọt ra thứ quái dị gì cũng không hiếm lạ, cho dù có người muốn điều tra cũng cực kỳ khó tra.
“Tốt.” Khuôn mặt Chân Văn Quân giấu ở bên dưới chiếc mũ rơm lộ ra vẻ tươi cười âm hiểm, “Đến đây đi, con yêu quái hung ác nhất trong lịch sử Đại Duật sắp sửa ẩn hiện nơi kinh thành rồi.”
Suốt mấy đêm liền Chân Văn Quân tập hợp các tùy tùng tiểu tốt mà Lý Duyên Ý đã phân cho nàng đến thương nghị đại sự cần làm vào ngày cuối cùng trước tết Đoan Ngọ, cố ý không gọi Lâm Duyệt, ai ngờ Lâm Duyệt sau khi nghe được tin tức liền tự mình chạy đến. Chân Văn Quân không gọi hắn hắn cũng không giận, sau khi đến đây vẫn ôn hòa nho nhã chắp tay nói: “Tại hạ có thể vì cô nương làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô nương mở miệng.”
Chân Văn Quân đối với vị da mặt dày này vô cùng bế tắc, có điều quét ánh mắt một vòng nhìn các tráng hán cao lớn thô kệch, rồi lại nhìn đến Lâm Duyệt gầy trơ xương, linh quang chợt lóe: “Làm cái gì cũng được sao?”
“Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!”
“Tốt, vậy thì ngươi chờ chết đi.”
“Được, ta đây liền……” Nói được một nửa Lâm Duyệt mới sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Chân Văn Quân đang cười xấu xa, “Chờ chết?”
Mưa to vẫn đang gột rửa Nhữ Trữ, cơ hồ muốn nhấn chìm toàn bộ thành trì nơi này. Khi các thị tập náo nhiệt suốt ba ngày sắp phải ngừng kinh doanh, thì bỗng nhiên từ cuối phố truyền đến một tiếng hét thê thảm, đánh vỡ bầu không khí vui tươi của ngày lễ tết. Các thương nhân đang thu dọn gian hàng sắp xếp đồ đạc liền dừng hết mọi động tác trong tay, kinh ngạc nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Sau một lúc lâu, không còn động tĩnh gì nữa.
Ngay khi bọn họ vừa nghĩ là mình đã nghe lầm, thì một tiếng “Cứu mạng” thê lương lại tóm chặt lấy thần kinh của bọn họ.
“Có người đang kêu cứu mạng?”
“Đúng vậy, ta cũng nghe được.”
“Lễ tết lớn lại phát sinh chuyện gì chứ?”
Các thương nhân cùng một ít khách nhân trong lòng có chút sợ hãi mà tụ vào cùng một chỗ, nhìn về phía cuối phố mờ tối. Chiếc đèn lồng dưới sự cọ rửa của trận mưa to đang lung lay lắc lư, ánh đèn chập chờn lay động trên đường phố phủ đầy những hạt mưa, một bóng người từ sâu bên trong bóng tối nằm rạp dưới đất, từ từ bò về phía bọn họ.
“Ai ở đằng kia!” Gã đồ tể bán thịt lớn gan nhịn không được cầm đao trong tay, đứng ở phía trước đám người, những người còn lại đều trốn ở sau lưng hắn, nước mưa tạt vào trong mắt cũng không dám chớp mắt, run lẩy bẩy nhìn về phía bóng đen kia.
“Cứu cứu ta……” Bóng người rốt cục cũng bò tới phía dưới ánh đèn, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi gian nan lê lết trong mưa, khắp người đều bị nước mưa giội ướt, hai chân không biết đã bị con gì cắn, trở nên huyết nhục mơ hồ không thể đứng thẳng, chỉ có thể dùng hai tay bám trên mặt đất dịch chuyển về phía trước, ở trong mưa lưu lại một vệt máu thật dài.
“Ngươi, ngươi bị làm sao vậy!” Gã đồ tể muốn tiến lên cũng không dám, nam tử kia ngẩng đầu lên mặt đầy máu, khuôn mặt giống như bị con gì gặm phải đã hoàn toàn biến dạng, mọi người nhìn thấy sợ tới mức lùi lại né tránh.
“Trong cống nước ngầm…… có thủy yêu! Chân của ta bị thủy yêu cắn!” Nam tử kia kêu gào khàn cả giọng, “Cứu ta! Cứu cứu ta!”
“Thủy yêu?”
Trong lúc mọi người ở đây đang thất kinh, thì ở phía cuối vệt máu kia bỗng vọt ra một bóng đen cao lớn. Nam tử trẻ tuổi xoay người vừa thấy, lập tức kêu to:
“Thủy yêu tới rồi! Thủy yêu ăn thịt người!”
Vừa dứt lời, bóng đen kia nhanh chóng lao về phía đám người, ngay cả gã đồ tể cũng sợ tới mức thiếu chút nữa vứt đi thanh đao mổ lợn đang cầm trong tay, mọi người kêu gào sợ hãi bỏ chạy trối chết.
Một trận cuồng phong cuốn tới, tất cả những chiếc đèn lồng ở hai bên đường đều bị quét rơi xuống đất, bóng đen kia thế tới cực mạnh, bắt được một tiểu cô nương liền cắn, tiểu cô nương kêu gào thảm thiết vang vọng trên khắp bầu trời Nhữ Trữ thành, thật lâu không dứt……
” Tiểu cô nương bị cắn kia chính là ta.” Chân Văn Quân nói.
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha.” Lý Duyên Ý sau khi nghe được lời đồn thủy yêu náo loạn trong thành thì cười đến ngoác cả mồm, gọi Chân Văn Quân vào trong sảnh, mở một vò rượu ngon trăm tuổi cùng nàng cộng ẩm, bày ra một bàn thức ăn chim trời cá nước để khao nàng, “Văn Quân muội muội vừa ra tay liền khuấy đảo toàn bộ Nhữ Trữ không được yên ổn, hôm nay mẫu hậu còn đặc biệt gọi ta vào cung hỏi ta việc này, nói thủy yêu quả thực đáng sợ dặn dò ta ở bên ngoài hành tẩu phải hết sức cẩn thận, thậm chí còn cấp cho ta một đội Kim ngô vệ. Trong dân chúng thì lại lưu truyền rất nhiều phiên bản, nói thủy yêu kia ba đầu sáu mắt, đầu cá thân rồng, gặp người liền cắn nuốt, nói bên trong Nhữ Trữ thành đã chết hơn trăm người. Còn có người nói thủy yêu này là yêu quái ở biển, từ thủy đạo bơi tới kinh thành, chính là nhi tử của Long Vương, lấy việc ăn thịt người mà sống. Rất nhiều lời đồn chỉ trong một đêm đã truyền khắp Nhữ Trữ, tất cả mọi người đang bàn tán về chuyện này, đủ mọi phiên bản nói thủy yêu này là loài vật như thế nào, nhưng chung quy vẫn là nói thủy yêu này chính là bị trận mưa to đưa tới. Năm thiên tai đột nhiên rơi xuống trận mưa to chính là hung tướng, ta liền thừa cơ hội này tiếp tục gieo rắc tin đồn, nói là chòm sao Tử Vi suy mờ trấn không được yêu quái, do đó mới có tai họa thủy yêu ăn thịt người, chắc hẳn hiện giờ dân chúng trong kinh thành đều đang vụng trộm rỉ tai nhau, lén lút đâm sau lưng Lý Cử rồi.”
Chuyện Chân Văn Quân quan tâm vẫn là một chuyện khác: “Lý Cử và Tạ Phù Thần liệu có thể cho người điều tra việc này hay không?” Dù sao vẫn là lần đầu tiên chính diện giao phong cùng Tạ Phù Thần, nàng đối với người này thập phần kiêng kỵ, chỉ sợ chút tài mọn của chính mình sẽ bị Tạ Phù Thần dễ dàng hóa giải.
“Tất nhiên là có.” Lý Duyên Ý vẫn luôn phái trinh sát âm thầm đi theo Tạ Phù Thần, giám sát nhất cử nhất động của Tạ Phù Thần, đương nhiên nàng cũng biết hành tung của chính mình đã nằm trong lòng bàn tay của Tạ Phù Thần, làm thế nào để tránh né tai mắt của trinh sát chính là cuộc đọ sức hằng ngày, không đáng nhắc tới. Chẳng qua đối phương có thêm một cao thủ ám sát khiến nàng càng thêm kiêng dè, mỗi lần xuất hành đều là Hổ Bôn quân mở đường lại có ám vệ bảo hộ, “Có điều muội muội tâm tư kín đáo, khiến hắn rất khó tra. Mưa to suốt ba ngày, nước ở trong cống ngầm vừa sâu vừa chảy xiết, muốn tra xét là vô cùng khó khăn. Tạ Phù Thần đã phái đi những Hổ Bôn binh sĩ có kỹ năng bơi tốt nhất cũng không thể tìm được manh mối.”
“Bịa đặt dựng chuyện, làm sao có thể tìm được manh mối.” Chân Văn Quân cười, nhìn con gà nướng ở trước mắt, Lý Duyên Ý không động thủ nàng cũng không dám ăn trước, có trách thì trách con gà nướng này quá thơm, làm cho lực chú ý của nàng hết lần này tới lần khác từ trên người Lý Duyên Ý bị kéo trở lại trên mình con gà.
“Đúng là đạo lý này. Hiện giờ trong Nhữ Trữ thành mặc dù là ban ngày cũng không ai dám xuất môn, nhà nào cũng đóng chặt cửa chỉ sợ bị thủy yêu tập kích. Lý Cử và Tạ Phù Thần muốn thật sự trấn an lòng người thì chỉ có cách giết thủy yêu đem thi thể treo trên tường thành mới xong, nếu không dân chúng sẽ chỉ cho rằng đây là thủ đoạn lừa gạt trấn an mà thôi. Muội muội lần này làm rất tốt, ta kính ngươi một chén.”
Rốt cục cũng được uống rượu, Chân Văn Quân vội vàng nâng chén, sau khi uống xong buông chén rượu xuống thì nhìn thấy Lâm Duyệt ủy ủy khuất khuất ngồi ở một bên, nhớ tới lần này hắn bị bắt giả dạng làm kẻ đáng thương bị thủy yêu cắn, ở trong mưa bò lê bò lết một lúc lâu, còn bị tùy tùng giả làm thủy yêu từ phía sau lao tới đạp cho một cước vào gáy đau nhức mấy ngày. Nghĩ đến câu chuyện chẳng mấy hay ho này của Lâm Duyệt, Chân Văn Quân nhịn không được bật cười.
“Đây là công lao của tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, ta chỉ là cử động mồm mép mà thôi.” Chân Văn Quân nâng chén hướng đến những người khác trong phòng, cung kính nói, “Văn Quân là tiểu bối, mấy ngày nay nhiều lần lớn tiếng quát bảo mọi người quả thật đắc tội, chén này xin tự phạt.”
Một chén rượu nhỏ Chân Văn Quân chia ra mấy ngụm chậm rãi uống hết, từ sau sự kiện xấu hổ lần trước say rượu hát vang, nàng đối với tửu lượng của bản thân càng thêm hiểu rõ, thề rằng về sau bất luận là tâm tình tốt hay xấu đều phải chậm rãi uống, khuôn mặt này vẫn là phải giữ.
Lý Duyên Ý đối với nàng thập phần hài lòng: “Không ngờ muội muội tuổi còn trẻ cũng không kể công kiêu ngạo, quả thực hiếm thấy.”
“Điện hạ thiên hoàng quý trụ nhưng chiêu hiền đãi sĩ rất mực khiêm tốn, mới là khiến Văn Quân kính phục.” Chân Văn Quân vốn muốn tâng bốc Lý Duyên Ý một phen, nói xong mới cảm thấy câu “Chiêu hiền đãi sĩ” này sử dụng có chút không thích hợp, giống như đang tự khen chính mình tài năng đức hạnh.
Lý Duyên Ý căn bản không nghĩ đến hướng này, vẫn sảng khoái uống vài chén rượu lót dạ, sau đó vẻ u sầu lại hiện lên giữa hai hàng lông mày: “Chúng ta ở chỗ này thỏa thích uống rượu ăn thịt, Vệ Tư đồ lại đang ở trong chiếu ngục chịu khổ. Mấy ngày trước đệ trình công văn xin thăm ngục, hôm qua cuối cùng cũng gặp được Vệ Tư đồ, hắn cả người gầy yếu toàn thân đều là thương tích, hắn nói ta hãy bình tĩnh ứng đối, đến lúc cần thiết thì có thể hi sinh hắn để bảo toàn đại cục…… Ta làm sao có thể hi sinh hắn? Vệ Tư đồ đã đi theo ta nhiều năm, một tấm lòng trung thành không ai sánh được, bổn cung quyết không thể để cho hắn gánh chịu tội danh như vậy mà chết oan. Muội muội, huyết thư và thư tín ngươi đã xem qua rồi chứ?”
“Điện hạ, ta đang muốn hỏi người việc này.” Chân Văn Quân một bên giả dạng thủy yêu dọa người, một bên lại thức trắng đêm phân tích huyết thư và thư tín, huyết thư thật ra không có ý nghĩa gì, bất quá chính là vu cáo mình bị người xúi giục, nhưng trong những bức thư “thông đồng với địch bán nước” lại lưu trữ những manh mối đáng giá để cân nhắc thật kỹ. Nàng hiện tại chỉ tò mò một chuyện, thỉnh Lý Duyên Ý tới gian phòng nhỏ ở trong sảnh, khi chỉ còn hai người bọn họ mới mở miệng:
“Những bức thư thông đồng với địch giấu ở bên trong Hồng phủ chính là do chúng ta ngụy tạo, không sai chứ?”
Lý Duyên Ý thản nhiên thừa nhận: “Không sai.”
“Số thư đó chính là xuất phát từ tay Vệ Đình Húc?”
Chân Văn Quân vừa hỏi như vậy Lý Duyên Ý liền cười: “Đúng vậy, số thư đó đích thật là xuất phát từ tay Tử Trác, ngươi cùng Tử Trác quả thật là tâm tâm tương thông.”
Chân Văn Quân lắc đầu cười: “Nàng vẫn là cùng Trưởng Tôn công tử tâm tâm tương thông thì tốt hơn. Điện hạ, trong mấy bức thư đó kỳ thực đã trải sẵn cho chúng ta một đường lui rồi, muốn cứu Vệ Tư đồ ra ngoài cũng không phải chuyện khó.”
Lý Duyên Ý ngẩn ra: “Chỉ giáo cho?”
“Lúc trước có nói đến việc Tạ Phù Thần ở phương bắc đã cho trú đóng mấy vạn quân, việc này có bằng chứng chứ?”
“Tử Trác chỉ là đề cập ở trong thư, vẫn chưa gửi trở lại chứng cứ để xác thực.”
“Như vậy…… Kỳ thực cũng không cần đến chứng cứ thật sự, mấy vạn người không phải số lượng nhỏ, muốn hoàn toàn tránh đi tai mắt cũng không dễ dàng. Cho dù có đem số binh lính đó phân chia rải rác ra đến các thôn làng phụ cận, nếu có ý định dò xét cũng không phải không có cách. Chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
Chân Văn Quân tỏ vẻ hơi lúng túng: “Con đường lui mà Vệ Đình Húc đã trải sẵn này chính là biện pháp cuối cùng ngọc nát đá tan, cho dù có đem Tạ Phù Thần kéo xuống cũng phải dùng tính mạng của Vệ Tư đồ bồi vào. Khó đảm bảo Lý Cử sẽ vì loại bỏ Vệ Tư đồ mà vứt đi quân cờ Tạ Phù Thần này.”
Lời này vừa nói ra, Lý Duyên Ý tỏ vẻ khó có thể tin nổi.
Đừng nói Lý Duyên Ý, ngay cả Chân Văn Quân khi lý giải được ý tứ của Vệ Đình Húc cũng có chút kinh ngạc. Nàng kinh ngạc không chỉ là vì Vệ Đình Húc mưu tính sâu xa như thế, mà càng kinh ngạc hơn chính là tâm địa nàng có thể ngoan tuyệt như thế, ngay cả thân sinh phụ thân cũng có thể trở thành một quân cờ để chiếu tướng quân địch —— nàng rõ ràng đã đoán trước được kế sách của Tạ Phù Thần và cục diện hiện tại, nhưng lại không nhắc nhở Vệ Tư đồ sao? Nếu như Vệ Tư đồ biết được, Lý Duyên Ý không có khả năng không biết. Đúng vậy, bí mật một khi có quá nhiều người biết thì sẽ không còn là bí mật nữa.
Cho nên nàng nghĩ không sai, đây là độc châm mà Vệ Đình Húc đã sớm ẩn giấu, có thể là một cây châm kịch độc đâm chết đương kim Hoàng đế.
Chân Văn Quân đã từng có ảo tưởng, cho rằng chính mình hiểu được Vệ Đình Húc, ít nhất là cũng hiểu được một phần nhỏ. Nhưng sau khi đến Nhữ Trữ, tận mắt nhìn thấy nàng vẫn luôn ở bên trong cơn lốc như thế nào rồi khi đang ở bên trong cơn lốc lại làm thế nào mà khống chế hướng gió, Chân Văn Quân mới cảm thấy là chính mình ngây thơ.
Nàng chưa bao giờ chân chính hiểu được Vệ Đình Húc người này.