……
“Hồng Ái bị Đình úy thự bắt đi? Chuyện xảy ra khi nào? Vì sao lại bắt? Hắn hiện tại đang ở đâu?” Thời điểm Phùng Khôn được người báo tin đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc trung y trong tay bưng chén trà, nghe được chuyện của Hồng Ái lập tức đuổi tất cả mọi người đi, khi đóng chặt cửa phòng hỏi lại, phát hiện chén trà đã nguội lạnh vẫn còn cầm trong tay.
“Bẩm Tướng quân, nghe nói là bên trong những thùng lương thực trưng thu phát hiện có tường kép, bên trong không phải gạo mà toàn bộ đều là đất đá. Đình úy sử dẫn người đi Tuy Xuyên đích thân truy bắt hắn, chỉ thẳng Hồng Thứ sử trong lúc cứu trợ thiên tai ở Tuy Xuyên tham ô công khoản, lạm quyền nhận hối lộ, là kẻ tham quan!”
“Tham ô công khoản?” Phùng Khôn tức giận nói, “Làm sao có thể?”
Người báo tin nói: “Hiện giờ Đình úy thự đã áp giải Hồng Thứ sử đến chiếu ngục, Đình úy Quan Huấn đã ở chiếu ngục chờ hắn.”
Phùng Khôn nói: “Quan Huấn này chính là ác quan có tiếng, nghe nói thủ đoạn của hắn cực kỳ hung tàn, miệng có cứng đến đâu cũng có thể cạy mở, hán tử có kiên cường đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi sự thẩm tra của hắn…… Để cho hắn đến thẩm tra Hồng Ái, hẳn là muốn vu oan giá họa!”
Tổ tiên Đại Duật vẫn luôn rất coi trọng vấn đề quan viên thanh liêm, Tiên đế đã từng bởi vì một gã Thị lang tham ô tám trăm lượng bạc mà tịch trảm cả nhà. Tới thời kỳ Thần Sơ thì Đình úy thự vẫn như trước phụ trách nghiêm tra tham quan, rất nhiều cuộc tranh đấu trong triều đình đều sẽ lấy tham quan để làm bàn đạp, quật đổ đối thủ. Hiện giờ Hồng Ái lại dính phải loại sự tình này thật sự khó giải quyết, huống chi còn là tham ô công khoản dùng để cứu trợ thiên tai. Nếu như việc này truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến cho dân chúng phẫn nộ, đến lúc đó mới là kết cục nan giải.
Tham ô là tử tội di tộc, Hồng Ái là ngoại sanh của Phùng Khôn, nếu như Hồng Ái thật sự bị kết vào tội danh tham ô, đừng nói là một nhà Hồng thị, mà ngay cả Phùng gia hắn cũng khó tránh thoát một kiếp. Mà nữ nhi của hắn, đương kim Hoàng hậu nhất định cũng sẽ bị liên lụy.
Phùng Khôn mặc xong y phục liền gọi xa phu tới, trong đêm chạy tới Cấm uyển.
Thật sự là một thủ đoạn hay ho! Nếu như kế hoạch này thật sự thành công, vậy thì tính mạng toàn tộc của hắn sẽ bại ở chỗ này. Một khi Phùng thị sụp đổ, Hoàng thượng Lý Cử sẽ lâm vào tình cảnh vạn phần gian nan, chỉ có một nhà Tạ gia chống đỡ thì làm sao ngăn cản được Lý Duyên Ý thanh thế to lớn đoạt quyền?
Nhưng mà Lý Duyên Ý có chứng cứ sao? Tường kép, loại sự tình này rõ ràng là vu khống, Hồng Ái làm sao có thể tham ô công khoản, hắn hẳn là không có lá gan đó?
Phùng Khôn cấp tốc đi vào cửa nam Cấm uyển, lại bị Kim ngô vệ ngăn cản.
“Quốc trượng, Cấm uyển đã đóng, ngoại thần không được đi vào, xin đừng làm hạ quan khó xử.”
“Hỗn trướng nhà ngươi! Hoàng hậu sắp sinh! Ta chính là vội tới đưa thuốc cho nàng! Nếu như chậm trễ làm hại tính mạng Hoàng hậu cùng Hoàng tử, các ngươi có mấy cái đầu đủ để chém!”
Hoàng hậu đích xác đã mang thai Hoàng tử được một thời gian dài, đây là chuyện toàn bộ Đại Duật đều biết, có điều Kim ngô vệ chỉ biết nàng mang thai nhưng không biết nàng khi nào hạ sinh. Phùng Khôn vừa nói như vậy Kim ngô vệ thoáng có chút do dự, xa phu của Phùng Khôn kinh nghiệm lão luyện, bắt lấy thời cơ lập tức quất ngựa chạy thật nhanh, xông vào bên trong Cấm uyển.
Bên trong Cấm uyển có rất nhiều Hổ Bôn binh sĩ tuần tra ban đêm, bọn họ cùng Phùng Khôn giằng co một trận kinh động đến nội thị. Nội thị nhanh chóng chạy tới bẩm báo cho Lý Cử, Lý Cử mới từ chiếu ngục tiếp kiến Quan Huấn trở về, vô cùng lo lắng bảo nội thị nhanh chóng mang Phùng Khôn tiến vào.
Khi hai người vừa gặp mặt nhìn thấy đối phương cả người đều là mồ hôi, lập tức hiểu được đối phương đã biết chuyện Hồng Ái, liền đóng chặt cửa thư phòng, nội thị cũng đuổi ra bên ngoài.
“Bệ hạ, chuyện này đến tột cùng là như thế nào? Hồng Ái sao lại bị vu cáo tội danh như vậy?” Phùng Khôn một ngụm nước cũng không kịp uống, trong nháy mắt Lý Cử vừa đóng cửa lại hắn liền khẩn cấp hỏi han. Lý Cử nói hắn cũng là vừa mới biết được chuyện này, theo như lời của Quan Huấn, không chỉ là chuyện tường kép lương thực, mà trước đó sớm hơn còn có một công văn nặc danh được đưa tới Đình úy thự. Công văn đó chính là buộc tội Quang lộc khanh kiêm Tuy Xuyên Thứ sử Hồng Ái tham ô. Đình úy Quan Huấn sau khi nhận được công văn này lập tức tiến hành âm thầm điều tra, hiện giờ đã tra được, bọn họ liền trước tiên động thủ bắt người.
“Tra được? Làm sao có thể!” Phùng Khôn không tin, “Đình úy thự đã tìm được chứng cứ thực sự cho thấy Hồng Ái tham ô công khoản?”
Đối mặt với tiếng rít gào của Phùng Khôn, sự bình tĩnh của Lý Cử ngược lại làm cho người ta hết sức bất an.
“Phải” Một chữ đáp lại này của Lý Cử so với thiên kim còn nặng nề hơn.
Phùng Khôn giống như bị thái sơn áp chế, nhất thời trong lòng uất nghẹn nói không nên lời.
“Bệ…… Bệ hạ, đã tận mắt nhìn thấy chứng cứ?”
“Phải”
Phùng Khôn trong lòng không còn cầu may được nữa, hắn biết lần này Hồng Ái là chạy trời không khỏi nắng: “Chứng cứ là cái gì? Có làm cho Hồng Ái chết được nhắm mắt không?”
Lý Cử ngồi vào trên ghế dùng sức vỗ lên tay vịn điêu long, lòng bàn tay bị vỗ đỏ cả lên cũng không cảm giác được đau đớn.
“Quan ngân dùng để cứu trợ thiên tai bị Quan Huấn chính tay lục soát tìm ra được từ trong phủ của Hồng Ái, trước mắt bao nhiêu người lục tìm được tròn ba vạn lượng. Quan Huấn đem số quan ngân đó thu vào Đình úy thự, chỉ là áp tải thôi cũng đã hao phí một số lượng lớn xe ngựa. Ta vừa mới tận mắt nhìn thấy quan ngân, dưới đáy ngân lượng toàn bộ đều được đóng quan ấn cùng niên hiệu.”
“Này……”
“Công văn nặc danh buộc tội Hồng Ái, nói Quang lộc khanh Hồng Ái phụng chỉ nhậm chức Tuy Xuyên Thứ sử, nhưng lại lợi dụng chức vụ mà tham ô quan ngân dùng để cứu tế, số quan ngân đó được giấu ở bên trong Hồng phủ. Lúc Hồng Ái còn đang ở Tuy Xuyên, cả nhà đã bị Đình úy thự niêm phong.”
“Đình úy thự sao lại có quyền hành đến mức này!”
“Có.” Lý Cử đã không còn kích động nổi nữa rồi, hắn cảm thấy máu trong người mình đã lạnh ngắt, “Thái tổ đã lưu lại tổ huấn, Đình úy thự có trách nhiệm giám quốc. Quan Huấn nắm trong tay Thái tổ ấn, có thể tiền trảm hậu tấu. Đừng nói chỉ là Hồng Ái, cho dù là việc của bản thân ta Quan Huấn cũng có tư cách can dự, đây là quy củ mà lão tổ tông để lại.”
“Chỉ có ba vạn lượng bạc, Hồng gia bọn họ gia sản nhiều biết bao nhiêu, làm sao lại để mắt tới ba vạn lượng ít ỏi đó! Hãm hại quá rõ ràng, làm sao có thể tùy ý kẻ khác vu cáo hãm hại!”
Lý Cử day day sống mũi: “Ta cũng biết là hãm hại, nhưng mà hiện tại không có chứng cứ chứng minh đây là vu hãm, ngược lại đã có chứng cứ thiết thực chính là chuyện Hồng Ái tham ô. Quan Huấn đã ra lệnh cho Đình úy sử đích thân đến Tuy Xuyên tróc nã Hồng Ái rồi……” Trong mắt của Lý Cử như bốc hỏa, “Chiêu sách này, giống hệt như lúc trước chúng ta tống Vệ Tử Quân vào ngục.”
“Đây chính là trả thù.” Phùng Khôn cố gượng cười, “Đây là trả thù! Lại là chủ ý của Vệ Tử Trác kia sao?”
“Kế hoạch này e rằng từ lúc vừa mới quyết định để cho Hồng Ái nhậm chức Tuy Xuyên Thứ sử thì đã được sắp đặt đồng thời nhanh chóng thực thi rồi, chứng cứ phạm tội này trong lúc thần không biết quỷ không hay đã được nhét vào bên trong Hồng phủ. Nếu việc này quả thực là do Vệ Tử Trác gây nên, vậy người này đúng là mưu lược cao siêu lòng dạ thâm sâu khiến cho người ta sợ hãi.” Lý Cử mặt ủ mày chau, “Mặc kệ có phải là chủ ý của Vệ Tử Trác kia hay không, ta cũng sẽ toàn lực áp chế chuyện này, nhất định không thể hoang mang kích động.”
Phùng Khôn hít thở nặng nề, không nói được một lời.
“Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi có chuyện.” Lý Cử nói, “Ta làm sao có thể để cho ngươi có chuyện. Ngươi xảy ra chuyện thì tử đồng* của ta phải làm thế nào, hoàng nhi của ta phải làm thế nào! Ta sẽ cho người điều tra rõ công văn nặc danh là do người phương nào viết, lai lịch của số quan ngân kia cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
(*) Tử đồng (梓童): cách vua gọi hoàng hậu
Phùng Khôn quỳ trên mặt đất, mãi một lúc lâu cũng không dậy nổi.
“Vậy…… Kính nhờ bệ hạ.”
Chiếu thư nhậm chức Tư mã hẳn là đã tới Mạnh Lương rồi.
Lý Cử nhìn về phía chân trời không biết khi nào mới có thể sáng hơn —— Tạ Trung thừa, ngươi khi nào mới có thể quay về?
Sau khi nhận được tin tức Phùng Khôn và Hồng Ái đang bị áp giải vào chiếu ngục, Lý Duyên Ý nhanh chóng chạy về Cù huyện, hội hợp cùng Vệ Đình Húc và A Liêu.
“Không ngờ Quan Huấn lại có thể điều tra nhanh chóng như vậy, so với dự đoán của ta còn nhanh hơn rất nhiều.” Vệ Đình Húc bày ra một bàn rượu thịt, cùng Lý Duyên Ý và A Liêu cộng ẩm.
“Hiện giờ ta rất muốn nhìn xem khuôn mặt của lão nhân Phùng Khôn kia là có màu sắc gì.” Lý Duyên Ý thống thống khoái khoái uống một hơi ba chén rượu. Nàng cũng đoán được kế ly gián trước đó không phải do Tạ Phù Thần gây nên, ngoại trừ Tạ Phù Thần, thì chính là lão tặc Phùng Khôn, “Hiện giờ ngoại sanh này của Phùng Khôn đã bị Đình úy thự áp giải về kinh rồi, kế tiếp ta phải quay về Nhữ Trữ một chuyến, xác định phải gán cho hắn tội liên đới, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát!”
“Điện hạ phải về kinh?” Vệ Đình Húc nói, “Ta tặng điện hạ một lễ vật, đi theo bầu bạn với điện hạ, bài ưu giải nạn.”
“Nga? Ngươi muốn đưa cho ta lễ vật gì?” Lý Duyên Ý tiếp tục rót rượu cho chính mình.
“Điện hạ luôn lưu tâm lo lắng chuyện của ta, mà ta cũng chưa từng quên đi điện hạ. Điện hạ xuất hành bên ngoài nhưng lại không có tỳ nữ đi theo, ít nhiều cũng có chút bất tiện.”
Vệ Đình Húc nói đến đây Chân Văn Quân lập tức giật mình, Vệ Đình Húc quay đầu lại nhìn nàng, gọi nàng: “Đến, Văn Quân.”
“Dạ……”
Vệ Đình Húc đỡ lấy thắt lưng nàng dẫn nàng đến trước mặt Lý Duyên Ý: “Văn Quân thận trọng lại tài giỏi, nhất định có thể chiếu cố tốt cho điện hạ. Để cho nàng theo người quay về Nhữ Trữ đi.”
Chân Văn Quân nhìn Lý Duyên Ý, trước mắt tối sầm, cũng không biết trên mặt của chính mình đang có biểu cảm gì.