Mắt thấy cửa ra duy nhất bên trên kia lúc này đang không ngừng co lại, chỉ còn chừng một trượng, mà Mạnh Hạo lại lấy ra vài chục thanh phi kiếm nữa từ trong túi trữ vật, sắc mặt Lý Đạo Nhất cuối cùng cũng thay đổi.
Một khi những phi kiếm kia nổ ở cửa ra, quầng sáng chỉ còn một trượng này sẽ hoàn toàn sụp đổ. Lúc này đây Lý Đạo Nhất mới nhận ra Mạnh Hạo lại thật sự như không thèm sống nữa, định phá đi cửa ra mà nhốt mình lại nơi này.
Ngay lúc này đây, Mạnh Hạo vung tay áo lên, nhưng thanh phi kiếm đó cũng đồng thời bay lên, xem tư thế đó dường như là sẽ ở lại chứ không định ở lại mà là sẽ rời đi. Nhưng rõ ràng là muốn đi mà lại phá hỏng quầng sáng, khiến Lý Đạo Nhất dù lấy được Huyết Tiên truyền thừa cũng không thể rời khỏi nơi đây.
Lý Đạo Nhất đấu tranh suy nghĩ, nếu mặc cho Mạnh Hạo làm vậy thì dù y có lấy được Huyết Tiên truyền thừa thì cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng hiện giờ dù có ngăn cản, thì quầng sáng một trượng vốn mong manh, bất cứ dao động nào cũng có khả năng phá hủy nó.
– Một khi ta rời đi, truyền thừa nơi này…
Mà y lại không muốn vùi thây ở nơi đây, y là Đạo tử của Lý gia, có tương lai xán lạn. Cho dù lần này Huyết Tiên truyền thừa thất bại thì cũng sẽ chẳng dao động căn cơ gì, nhưng nếu chết ở nơi này…
– So với tính mạng của ta, truyền thừa có là cái gì, Lão Tổ cũng chẳng là gì. Nhưng nếu ta không thể có được, kẻ này dù có đạt tới thì cũng phải chôn thân ở nơi đây!
Đôi mắt Lý Đạo Nhất đầy tơ máu, y gầm lên một tiếng, bỗng nhảy dựng lên, lại phun ra một búng máu tươi, thân thể nhập vào trong máu khiến toàn thân như hóa thành huyết ảnh, tốc độ lập tức tăng lên mấy lần, trực tiếp vượt qua phi kiếm của Mạnh Hạo. Trước khi những phi kiếm kia nổ tung, trước khi Mạnh Hạo tới gần quầng sáng, Lý Đạo Nhất vọt lên, trực tiếp chui vào trong quầng sáng trước Mạnh Hạo một bước.
Mà ngay khi vừa bước vào quầng sáng, y vung tay ra sau, ngay tức khắc mười viên hạt châu màu đen bay ra, ầm một tiếng vỡ tung. Y định rời khỏi quầng sáng này rồi thì sẽ phá luôn đường ra của Mạnh Hạo.
Nhưng ngay khi hạt châu sắp nổ bung, ngay khi cánh tay phải và thân thể Lý Đạo Nhất đều dung nhập vào trong quầng sáng, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đem thuật pháp mà hắn ấp ủ từ ban nãy theo tay phải nâng lên chỉ tới phía trước, đột ngột thi triển!
– Phong Yêu, đệ bát cấm, phong thân!
Đôi mắt Mạnh Hạo đỏ ngầu, trầm giọng hô lên, lần đầu tiên thi triển thuật pháp thần thông mà hắn học được từ Bát Đại Phong Yêu trong hố sâu ở sơn cốc kia!
Sau khi Mạnh Hạo hiểu ra thuật pháp này thì đã ngầm thử nhiều lần, nhưng lại chẳng thể vận dụng chút nào. Nhưng trong Huyết Tiên truyền thừa này, khi hiểu được ký hiệu ở trong trận thứ năm kia, Mạnh Hạo cuối cùng đã chứng thực được Phong Yêu đệ bát cấm.
Nay trong cơ thể có ba tòa đạo đài hoàn mỹ, Mạnh Hạo khi giơ ngón tay lên, hắn chợt có cảm giác mãnh liệt rằng lần này hắn có thể thành công. Thậm chí lúc trước khi Mạnh Hạo với Lý Đạo Nhất đấu pháp, loại cảm giác này cũng đã xuất hiện.
Vừa chỉ ra, toàn bộ thế giới ầm ầm chấn động, nhưng nếu cẩn thận cảm thụ thì không phải là thế giới này chấn động, mà là cơ thể Mạnh Hạo và ngón tay của hắn.
Dường như có những khí tức vô hình đang dần hiển lộ ra trong thế giới đang sụp đổ này, chỗ nào cũng có, lại dung nhập vào trong linh khí thiên địa, hòa thành bóng chồng của toàn bộ thế giới! Mà chấn động kia ngoài cơ thể và ngón tay của Mạnh Hạo, thì Lý Đạo Nhất nay đang ở trong thế giới chồng gối lên nhau này xuất hiện bóng dáng chồng chéo nhau.
Lúc này Lý Đạo Nhất đã bước vào trong quầng sáng được một nửa người, thân thể y run lên bần bật, mà ngay tại giờ phút này y không thể nào nhúc nhích, dường như bất động.
Gần như trong giây lát, ba tòa đạo đài trong cơ thể Mạnh Hạo liền nhanh chóng u ám lại, giống như hình thành nhất chỉ kia khiến hắn tiêu hao gần hết linh lực toàn thân.
Trong khoảnh khắc này, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, hắn vung tay phải lên, lôi vụ bên người nhanh chóng lan ra, bao phủ lấy hơn mười viên hạt châu sắp nổ tung. Cùng lúc đó, hai thanh kiếm gỗ cũng phi ra, bắn thẳng tới phía Lý Đạo Nhất. Mà những thanh phi kiếm kia thì giờ phút này đã mất đi tất cả linh lực, dù có nổ tung thì cũng không dấy lên bất cứ gợn sóng gì.
Thời gian phút chốc qua đi, thân thể Lý Đạo Nhất lập tức khôi phục. Khoảnh khắc đó qua quá nhanh, nhanh đến mức y chỉ có thể sững sờ, thân thể đã bị truyền tống ra. Nhưng đúng lúc này, cảm giác đau nhức kéo tới, cho đến khi Lý Đạo Nhất hét rầm lên, y căn bản không kịp thu tay phải lại, đã bị hai thanh kiếm gỗ của Mạnh Hạo trực tiếp chém đứt.