Thiên Hà phường không lớn, ngay hoàng hôn ngày hôm sau, Mạnh Hạo đã đi hết nơi này. Cho đến giờ phút này, hắn đứng ở ngoài một gian lầu các rất là xa hoa, trầm ngâm cất bước đi vào trong.
Bảng hiệu của lầu các xa hoa đại khí này, cùng tên với thành này, Thiên Hà Phường.
Trong này có ba tầng, Mạnh Hạo nhìn quanh tầng một một vòng, bước lên tầng hai thì bị cản lại. Nơi này cần xuất ra đủ linh thạch mới có thể bước vào.
Mạnh Hạo không kiên trì, xoay người lại nhìn thoáng qua tầng một, như vị khách bình thường di chuyển ở nơi này chỉ trong chốc lát, như thế mới rời đi.
– Chỉ có một cửa, mỗi tầng có ba tu sĩ Ngưng Khí tầng tám, còn có một tu sĩ Ngưng Khí tầng chín ở gần cửaỞ cầu thang cũng có góc ngoặt, trên đó không có linh khí di động, nên là phàm vật. Nhưng mà ta không nhìn thấy sự việc sau thang lầu, còn cần quan sát thêm, từ ngoài nhìn vào, ở cửa sổ tầng hai có linh lực dao động, cũng bị phong kín
Mạnh Hạo nhíu mày, khoanh chân ngồi trong nhà trọ, một lúc sau mới lấy ra gương đồng.
Trong túi hắn trữ vật của hắn giờ đây có hơn vạn linh vật, một lúc lâu sau Mạnh Hạo cắn răng một cái, lấy Trúc Cơ đan đặt ở trên gương đồng. Viên thuốc này lập tức dung nhập vào trong đó biến mất không thấy đâu nữa, Mạnh Hạo hít sâu một cái, bắt đầu đem từng viên linh thạch dung nhập vào trong gương đồng.
Cho đến khi một vạn linh thạch dung nhập vào trong gương đồng, kính này mới lóe lên quang mang, xuất hiện hai viên Trúc Cơ đan giống nhau như đúc. Dường như khi mùi thuốc vừa muốn khuếch tán, Mạnh Hạo sớm có chuẩn bị, không chút do dự nhanh chóng thu toàn bộ vào trong túi trữ vật, cẩn thận nhìn quanh.
Cũng may tốc độ hắn nhanh, nên hương khí chỉ tán đi một chút, không làm cho bên ngoài chú ý.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên giường, trong mắt hắn lộ ra chút suy tư, sau một hồi lâu hắn vỗ mạnh túi trữ vật, lấp tức từ trong đó kiện ra một áo dài màu trắng, đây là quần áo trong túi trữ vật của Đinh Tín, sau khi Mạnh Hạo mặc vào người, lại lấy ra ngọc bài thân phận của Đinh Tín, đặt ở sau lưng. Hắn đi tới đi lui trong nhà trọ, trong mắt hắn lộ ra vẻ suy tư.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hạo lại đội đấu lạp lên, bên ngoài mặc một áo khoác dày, sau khi giấu áo trắng kia đi, hắn kiểm tra một chút, như thế mới cúi đầu rời đi khỏi nhà trọ.
Trên đường hắn không dừng lại, hắn cứ thẳng Thiên Hà phường mà đi, rất nhanh sau đã đến. Sau khi đi qua một trung niên Ngưng Khí tầng chín sắc mặt lạnh đạm đang khoanh chân ngồi, thì Mạnh Hạo cất bước hướng lên cầu thàng mà đi.
Dường như ngay khi hắn tới gần thì một tên tu sĩ Ngưng Khí tầng tám canh giữ ở cửa, mở mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Hạo.
– Đưa ra một vạn linh thạch, mới có thể bước vào tầng hai.
– Cút ngay, chỉ là thành trì của Triệu quốc nhỏ bé, mà dám ngăn cản Đinh mỗ sao.
Mạnh Hạo mang theo đấu lạp, khẽ ngẩng đầu ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, thanh âm có chút thay đổi, càng mang vẻ ngạo nghễ. Gần như là ngay sau khi hắn nói, tất cả tu sĩ ở tầng này đều quay lại, hướng ánh nhìn vào hắn.
Tu sĩ Ngưng Khí tầng tám kia ngẩn người, gã ở đây đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy ai dám đứng đây nói như thế, nhưng tên kia có vẻ rất ngạo nghễ, nghe hàm ý biểu lộ trong lời nói của hắn, làm cho y theo bản năng dừng lại một chút nhưng lại không biết nói cái gì.
– Đinh công tử mời lên đây. Đúng lúc này, từ tầng hai truyền lại một âm thanh. Có một cô nương mặc thủy la quần, ở trên gật đầu, hướng về phía Mạnh Hạo mỉm cười.
Tên Ngưng Khí tầng tám kia nhanh chóng mở cửa, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, cất bước đi, nhưng khi đi ngang qua khúc cua thì hai mắt của hắn lại rất nhanh đảo qua vị trí không thể tra xét này, cho đến khi lên đến tầng hai.
Tầng hai điêu lan ngọc thế, so với tầng một thì xa hoa hơn, bảo quang bao phủ tứ phía, nhưng lại không có cái giá để nào, mà chính giữa lại bày một lư hương có ba người canh giữ, có từng trận hương khí tán ra.
Xung quanh mặc dù xa hoa, nhưng vẫn thanh lịch, vài hòn non bộ, vài tầm án kỷ, khiến cho ai mà bước vào nơi này thì sẽ vô cùng choáng ngợp.
Nhất là người phía trước Mạnh Hạo kia, cô nương thoạt nhìn tầm hơn ba mươi tuổi, nhưng lại ung dung hoa quý, không nói mà chỉ cười, khiến cho người khác có một loại cảm giác thân thiết ôn nhu.
– Đinh công tử mời ngồi, thiếp thân chính là nghi trượng của tầng hai này.
Cô gái mỉm cười, ngồi một bên, ánh mắt tùy ý liếc nhìn Mạnh Hạo, nhưng ở áo bào của Mạnh Hạo lại lộ ra màu áo trắng, ánh mắt ngưng tụ, nhưng rất nhanh liền di chuyển đi.
Mạnh Hạo hai mắt không hề do dự, ở đây có bảy cái ghế dựa, ở các vị trí khác nhau. Mạnh Hạo không chần chừ lựa chọn ngồi ở một cái ghế gần cầu thang, cũng không tới gần cửa sổ, mà là gần như ở chính giữa.
– Trúc Cơ đan, ở chỗ của ngươi có không. Mạnh Hạo sau khi ngồi xuống cũng không nói nhiều, trực tiếp mở miệng, trong mắt lộ ra vẻ âm trầm.
Nữ tử kia nhìn thấy Mạnh Hạo sau khi lựa chọn chiếc ghế kia, lặng lẽ suy đoán, dần xác định được một chút, nhưng vẫn còn nhiều điều nghi hoặc.
– Trong Triệu quốc, Thiên Hà phường ta cái gì cũng có, Trúc Cơ Đan đương nhiên có, một viên cần đến hai mươi vạn linh thạch. Cô gái mỉm cười, nhỏ nhẹ nói.
Mạnh Hạo khẽ ngẩng đầu, tay phải bỗng vỗ mạnh túi trữ vật, không chút do dự vung ra, thuốc trong bình này bay thẳng đến chỗ cô nương kia.
Hai mắt cô cái kia chợt lóe sáng, một tay đỡ lấy, hơi hơi choáng váng mở ra, sau khi nhìn lại thì sắc mặt nàng chợt biến đổi, nhìn về phía Mạnh Hạo.
– Một Trúc Cơ Đan, ngươi cho cái giá đi. Mạnh Hạo thản nhiên nói.
– Đinh Công Tử thật quyết đoán, trân bảo như vậy mà ném thẳng đến chỗ thiếp thân như vậy, không sợ thiếp thân sẽ trực tiếp lấy đi sao.
Trong mắt cô gái này lộ ra vẻ ngạc nhiên, chậm rãi nói.
Mạnh Hạo không nói gì, lạnh lùng nhìn cô gái, ở chỗ tay phải của áo bào, lộ ra phần eo của áo trắng, lộ ra ngọc bội.
Ngọc bội kia màu tím, phát ra nhu hòa tử mang, chợt lóe sáng.
Ngọc bội vừa lộ ra, cô gái kia ánh mắt nhìn lại, sắc mặt biến đổi.
– Nếu ngươi dám dùng một mình, trong một tháng, Thiên Hà Phường sẽ hóa phế tích. Mạnh Hạo thản nhiên nói
Cô gái này cầm chai thuốc, sắc mặt liên tục biến đổi, thỉnh thoảng lại nhìn một chút chỗ ngồi của Mạnh Hạo. Trong lòng hiện lên toàn bộ mọi dấu hiệu của Mạnh Hạo từ tầng một lên đến đây, trên mặt cô gái dần dần lộ ra nụ cười.
– Đinh công tử bỏ qua cho, thiếp thân chỉ nói giỡn thôi mà Nàng nói xong, cúi xuống đổ Trúc Cơ Đan trong chai thuốc ra, lấy hai tay cẩn thận nhìn, lập tức nhìn thấy mặt quỷ trên Trúc Cơ Đan này, đang nhìn thì mặt quỷ chợt chớp mắt một cái, sắc mặt nàng đại biến, rồi lập tức đứng dậy.
– Đan Quỷ đại sư của Tử Vận Tông đích thân luyện đan dược Đinh công tử ngài với Đan Quỷ đại sư là
– Ra giá đi. Mạnh Hạo không đáp, mà chỉ nhíu mày, vẻ mặt kia hiện đầy bất đắc dĩ, nhưng rồi lập tức biến mất, làm cho người ta có cảm giác là không còn cách nào khác mới phải bán đi viên đan dược này.
– Viên đan mà Đan Quỷ đại sư đích thân luyện cũng là vật có thể đấu giá, nhưng viên đan này Nữ tử chần chừ một lúc, nhưng nhanh chóng quả quyết nói.