Lão già Thượng Quan mỉm cười nói, ánh mắt đảo qua mọi người phía dưới, đang định cầm viên đan dược trong tay ném xuống người đã sớm được lựa chọn thì chợt thấy tên mập mạp đứng cạnh Mạnh Hạo đang cầm phi kiếm mài răng, mặt không chút để ý, phát ra tiếng ken két.
Tên mập này vốn béo như cái lu, cái động tác mài răng đó phàm là ai nhìn thấy lần đầu đều không biết nên khóc hay nên cười, lão già Thượng Quan sửng sốt, rồi lập tức vui vẻ.
– Thôi, đan dược này cho ngươi đi.
Nói xong, lão vung tay phải lên. Tử quang vụt lóe, Hạn Linh Đan này phóng thẳng tới tên mập. Tên mập rõ ràng là hoảng sợ, theo bản năng bắt lấy, sau đó kịp phản ứng rằng đã xảy ra chuyện gì thì sắc mặt đại biến, suýt nữa thì thét ầm lên. Toàn thân cậu ta run run, sắc mặt tái mét, trông như sắp khóc đến nơi.
– Đây… Ta… Mẹ nó, sao lại cho ta?
Trong phút chốc, gần như mọi ánh mắt trên quảng trường này đều đổ dồn về phía tên mập. Những ánh mắt đó khiến tên mập thấy lạnh lẽo cả người, toàn thân run rẩy, những thớ thịt thớ mỡ trên người cũng rung rung, lập tức đáng thương nhìn Mạnh Hạo, kẻ đang mỉm cười.
– Mạnh Hạo cứu ta với…
Tên mập muốn bỏ viên đan dược trong tay ra, nhưng làm thế nào cũng không khiến nó rời khỏi bàn tay, nhất là khi nhìn thấy người bốn phía đều xúm lại đây, nhất thời sợ tới mức răng va lập cập.
Lúc này cột sáng bốn phía dần tiêu tan đi, tên mập run lẩy bẩy. Ngay khi hào quang hoàn toàn tan biến, cấm chế bốn phía biến mất, không chờ tên mập nói gì thêm, Mạnh Hạo lập tức nắm lấy quần áo tên mập, ầm ầm bùng phát tu vi Ngưng Khí tầng bốn, mang theo cậu ta trong chớp mắt liền xông ra ngoài.
– Đưa đan dược cho ta, ngươi trở về động phủ trốn đi!
Mạnh Hạo không chút do dự ném ngọc giản của động phủ ra, đồng thời thấp giọng nói. Tên mập nhanh chóng ném viên Hạn Linh Đan kia cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thân mình vụt lên, bắt lấy viên đan tên mập phóng ra. Lúc này phía sau hắn, tiếng kêu tiếng thét to không ngừng vang lên, có hơn mười kẻ đuổi theo, truy kích Mạnh Hạo.
– Chết tiệt, là Mạnh Hạo, ngươi trốn không thoát!
– Hãy lấy Hạn Linh Đan ra, nể tình đồng môn hôm nay ta sẽ không giết ngươi, nếu không ngươi đừng hòng thoát khỏi cái chết!
Mạnh Hạo chạy một mạch không hề dừng lại chút nào. Ra ngoại tông liền quẳng tên mập ra xa. Tên mập tuy thẳng tính, nhưng lại không ngu ngốc, không chờ rơi xuống đất liền rú lên.
– Hắn cướp đan dược của ta.
Vừa la toáng lên, cậu ta vừa lấm la lấm lét nắm lấy ngọc giản bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất của đời này lao thẳng tới động phủ của Mạnh Hạo.
Nghe cậu ta kêu lên như vậy, những kẻ truy đuổi không thèm để ý tới tên mập nữa, mà đuổi theo Mạnh Hạo.
– Có trốn tới chân trời góc biển, hôm nay ngươi cũng không qua được mười hai canh giờ này!
– Với tu vi Ngưng Khí tầng bốn của ngươi không giữ được viên đan này, còn không đưa ta!
Hơn mười người phía sau phần lớn là Ngưng Khí tầng bốn, tầng năm cũng có hai người, còn lại là tầng ba. Bọn họ đều không cam tâm bỏ qua, nên muốn nhân cơ hội kiếm lợi.
Trong khoảng thời gian ngắn phía sau Mạnh Hạo kiếm quang vù vù, mười thanh phi kiếm như hóa thành kiếm vũ nhắm thẳng tới Mạnh Hạo. Khiến cho lưng Mạnh Hạo lạnh lẽo, nhưng hắn nhất định phải có được viên Hạn Linh Đan này, không thể đưa đi.
– Chỉ cần sống sót qua mười hai canh giờ, viên đan này sẽ là của ta, dùng nó là ta có thể đột phá Ngưng Khí tầng năm.
Mạnh Hạo quyết tâm, tốc độ nhanh hơn. Hắn đến Kháo Sơn Tông rồi, phần lớn đều đến hoang sơn tìm yêu thú, luyện ra tốc độ không tệ, mà còn quen thuộc hoang sơn này hơn đồng môn nhiều, lúc này hắn ra khỏi ngoại tông, chạy thẳng tới hoang sơn.
Mắt thấy kiếm quang tới gần, Mạnh Hạo không quay đầu lại mà vỗ lấy túi trữ vật, lập tức lấy đan dược ra nuốt vào, phóng phi kiếm ra, đánh thẳng tới phía sau.
Rầm rầm, bên người Mạnh Hạo, vô số gốc đại thụ bị phi kiếm va chạm nhau mà nổ bung, cành cây văng khắp nơi, đánh lên người Mạnh Hạo khiến hắn đau nhức, hắn mượn lực xung kích ấy nhảy lên, cả người như bay lên, nháy mắt nhảy ra mấy trượng.
Còn chưa kịp hạ xuống thì có bốn con Hỏa Xà và ba quả Thủy Cầu trực tiếp tới gần. Trong số đó hai con Hỏa Xà đều dài chừng hai trượng, cực kỳ nóng, khiến cho cành lá bốn phía như muốn bốc cháy, chính là do hai tu sĩ Ngưng Khí tầng năm kia thi triển ra, cũng chính hai kẻ này có tốc độ nhanh nhất, hai chân không đạp xuống mặt đất, lúc phi đi thì nhanh như gió. Mắt thấy sắp đuổi kịp Mạnh Hạo, hai kẻ này mặt mày đều lộ ra vẻ dữ tợn, khó chịu với nhau. Với bọn họ, đối thủ chân chính với viên Hạn Linh Đan này là đối phương, còn Mạnh Hạo thì chẳng là gì cả.